Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 378. Xứng đôi 2

Chương 378. Xứng đôi 2


Nguyễn Dao không ngờ ở chỗ này lại gặp được khách hàng cũ, giải thích: "Đào Nguyên đúng là đã ngừng hoạt động, bây giờ sản phẩm của chúng tôi tên là Liễu Nghệ."

Đoàn người đối diện nghe vậy, đi qua xem sản phẩm.

Trong đó người dẫn dắt đội ngũ nhìn xong, vẻ mặt có chút khó nói nên lời: "Vậy là các người bắt chước sản phẩm của Đào Nguyên à?"

Lời này vừa nói ra, đám người Khương Anh đã lập tức không phục.

"Mặc kệ là Đào Nguyên hay là Liễu Nghệ, đều là sản phẩm do xưởng trưởng chúng tôi thiết kế, bắt chước cái gì?"

"Đúng vậy, lúc đầu công xưởng Đào Nguyên là một tay xưởng trưởng chúng tôi xây dựng nên, bây giờ cô ấy dùng sản phẩm của mình đến tham gia triển làm là không được sao?"

Người dẫn dắt đội ngũ chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ chọc giận mọi người, vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, tôi không biết Đào Nguyên cũng là do xưởng trưởng của mọi người xây dựng, trong nhà tôi có mua hai sản phẩm của Đào Nguyên, cảm thấy dùng rất tốt, sau đó có họ hàng thích muốn đi mua, nhưng được báo là Đào Nguyên đã không hoạt động nữa, mới vừa rồi tôi thấy sản phẩm của mọi người và Đào Nguyên giống như đúc còn tưởng rằng mọi người dùng thiết kế của bọn họ."

Người này vừa nói vừa cúi người với bí thư Trịnh.

Bí thư Trịnh chỉ vào Nguyễn Dao: “Tôi không phải là xưởng trưởng của Liễu Nghệ, người này mới đúng.”

Người dẫn dắt đội ngũ còn tưởng rằng ông ấy chỉ vào Giang Xuân Hoa, người có tuổi tác tương đối lớn, không ngờ ông ấy lại chỉ vào Nguyễn Dao, người có bộ dạng xinh đẹp, làn da trắng nõn nhất trong đoàn người, không khỏi sửng sốt một chút.

"Cô là xưởng trưởng?"

Nguyễn Dao gật đầu: “Đúng vậy, tôi là xưởng trưởng của công xưởng thủ công Liễu Nghệ, trước kia là phó xưởng trưởng của Đào Nguyên."

Đám người nghe được lời của cô đều trừng lớn mắt, con ngươi giống như muốn rớt xuống đất.

Nhìn qua dáng vẻ của cô gái trước mặt này còn chưa đến hai mươi tuổi, lại là một xưởng trưởng!

Quan trọng hơn là cô ấy còn là một nữ đồng chí, cho tới bây giờ ở công xưởng bọn họ chưa từng thấy qua nữ đồng chí làm xưởng trưởng!

Sau khi khiếp sợ, đoàn người lại thả rắm cầu vòng* với Nguyễn Dao, khen rồi lại khen, còn hẹn chờ sau khi triển lãm kết thúc, mọi người có thể đổi một ít sản phẩm triển lãm của đối phương.

*Từ ngữ mạng, kiểu khen ngợi, nịnh nọt

Ngoại trừ những sản phẩm mới làm, những sản phẩm khác đều có hàng mẫu trong công xưởng, mang về hay không cũng không quan trọng, vì vậy sau khi Nguyễn Dao hỏi ý kiến của bí thư Trịnh thì gật đầu đồng ý.

Còn hai ngày nữa đến triển lãm, Nguyễn Dao gặp được Đinh Văn Tĩnh đã mấy ngày không gặp.

Nhưng chỉ mới mấy ngày, cả người Đinh Văn Tĩnh gầy đi không ít, sắc mặt cũng có chút tiều tụy.

Nguyễn Dao đoán có liên quan đến bữa cơm ngày đó.

Quả nhiên, sau một giây đã nghe Đinh Văn Tĩnh nói: “Lần trước thật sự xin lỗi, lúc đầu muốn mời mọi người ăn cơm để cảm ơn ân cứu mạng, không ngờ đến trái lại để cho mọi người chê cười rồi."

Lúc nói đến lời này, Đinh Văn Tĩnh nghĩ đến Đinh Hạo Văn, đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét.

Nguyễn Dao lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ là cô không có vấn đề gì chứ? Tôi thấy hình như cô gầy đi không đi."

Đinh Văn Tĩnh dừng một chút, hơi rũ mi mắt xuống: "Tôi không sao, lúc đầu định là ngày hôm sau ngày mời cơm sẽ đến xin lỗi cô, chỉ là thân thể của tôi có chút không thoải mái, sau đó lại sốt hai ngày, cho nên chậm trễ tới hôm nay mới đến."

Nguyễn Dao thấy bộ dạng tránh né của cô ấy, cảm thấy cô ấy không nói thật, nhưng cô cũng không hỏi, đó là chuyện của nhà họ Đinh, không có liên quan gì với cô cả.

Đinh Văn Tĩnh ở lại một lát thì muốn rời đi, trước khi đi cô ấy do dự thật lâu mới nói: “Đinh Hạo Văn kia không phải là người tốt, ngày đó thái độ anh ta đối với cô, tôi lo lắng sau này anh ta sẽ quấy rầy cô, bình thường tốt nhất cô không nên ra ngoài một mình."

Nguyễn Dao nghe vậy, hơi nhướng đôi mày thanh tú: "Anh ta biết tôi ở nhà khách này sao?"

Đinh Văn Tĩnh lắc đầu như trống bỏi: "Anh ta không biết, chẳng qua anh ta có một đám bạn côn đồ, tôi chỉ lo lắng anh ta hỏi thăm được đến chỗ này, tóm lại anh ta không phải người tốt, cô tuyệt đối phải cẩn thận với anh ta."

Nguyễn Dao: "Được, tôi đã biết, cảm ơn cô đã nhắc nhở."

Đinh Văn Tĩnh cảm thấy Nguyễn Dao thật quá tốt, rõ ràng chuyện này là do cô ấy gây nên, trái lại cô còn cảm ơn cô ấy, nếu cô còn chưa có người yêu, cô và anh ba của cô ấy thật sự rất xứng đôi.

Sau khi Đinh Văn Tĩnh rời đi, Nguyễn Dao nói chuyện này cho Giang Xuân Hoa.

Giang Xuân Hoa nghe vậy vội vàng dặn dò cô: “Cẩn thận có thể chèo được thuyền muôn đời, sau này cháu đi ra ngoài thì nhớ gọi chúng ta, người tên Đinh Hạo Văn gì đó, nhìn một cái đã biết không phải người tốt lành gì."

Ở Dương Thành không quen biết ai cả, lỡ như xảy ra chuyện, bà lo lắng trở về không có cách nào bàn giao lại cho Tần Lãng.

Lúc này Nguyễn Dao cũng không cậy mạnh, gật đầu đồng ý.

Chỉ là sau đó cô cẩn thận hai ngày, cũng không phát hiện xảy ra chuyện gì, bởi vì hội triển lãm sắp bắt đầu rồi, cô dần dần quên mất chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận