Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 409. Phiên ngoại Đồ đàn ông chó yêu em 5

Chương 409. Phiên ngoại Đồ đàn ông chó yêu em 5


Những ngày sau khi kết hôn vẫn bận rộn như mọi ngày. Sản xuất, xuất khẩu, mở rộng thị trường trong nước và phát triển sản phẩm mới, Nguyễn Dao mỗi ngày đều bận rộn ở tiền tuyến điểm hai.

Chiến tích của hội chợ Canton lần thứ nhất rất thành công, căn cứ và chính quyền địa phương hết sức khen ngợi công xưởng, đặc biệt là Nguyễn Dao, người đóng vai trò trụ cột, một lần nữa được tặng thưởng là phần tử tích cự và cán bộ xuất sắc, lương cũng tăng thêm mười nhân dân tệ vào năm sau.

Mười tệ bây giờ không là gì, nhưng vào những năm 1960, đó là một khoản tiền khổng lồ, cộng thêm mười tệ, lương của Nguyễn Dao một tháng là chín mươi tệ, hơn Tần Lãng hai mươi tệ.

Nếu là một người đàn ông khác, phát hiện mình kiếm được ít hơn vợ, anh ta có thể cảm thấy xấu hổ, nhưng Tần Lãng thì không, anh có thể yên tâm bám váy vợ được rồi.

Chỉ anh không giỏi ăn bám, vì muốn diễn tròn vai người chồng ăn bám, chưa đến tối đã kéo Nguyễn Dao lên giường tận tình phục vụ.

Lúc này Nguyễn Dao đã được phục vụ hai hiệp, kiệt sức nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi.

Người tận tình phục vụ cũng không có chút nào mệt mỏi, hôn lên vành tai của cô: “Nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta tiếp tục.”

Nghe vậy, Nguyễn Dao đột nhiên mở mắt, im lặng nhìn anh.

Trước mặt người khác, Tần Lãng luôn thờ ơ, lạnh nhạt, chỉ có cô mới biết người này đáng sợ cỡ nào, nhất là trên giường luôn bày ra nhiều chiêu, còn thích hỏi cô mấy chuyện khó nói, khiến cô vô cùng xấu hổ.

Nguyễn Dao tưởng rằng cô đã dùng hết sức nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng Tần Lãng lại thờ ơ như không, thân thể đột nhiên có phản ứng. Anh thực sự rất thích dáng vẻ này của cô, kéo cô tiếp tục bắt đầu một hiệp mới.

Nguyễn Dao vốn định sau hai ba năm nữa mới mang thai, nhưng với sự phục vụ cần mẫn của Tần Lãng, kế hoạch phải thay đổi, tháng 11 năm 1969, cô hạ sinh đứa con duy nhất của họ, Tần Nhiễm.

Tiểu Nhiễm Nhiễm là một cô bé rất xinh đẹp, có đôi mắt to như trái nho đen, lông mi dài như hai cái quạt nhỏ, lại rất thích cười, khi chu cái miệng nhỏ nhắn thì khóe miệng xuất hiện hai hạt lê nhỏ thật dễ thương, trái tim mọi người như tan chảy.

Sau khi Tiểu Nhiễm Nhiễm được sinh ra, đã xảy ra hai sự việc.

Một là Tần Lãng không cùng ai thương lượng, tự mình đi buộc ga-rô*.

*buộc ga-rô: một biện pháp tránh thai ở nam giới.

Trước khi hai người kết hôn, Nguyễn Dao đã từng đề cập đến việc sau này cô sẽ chỉ sinh một đứa con, tuy rằng sau khi kết hôn cô không nhắc lại chuyện này nhưng Tần Lãng không bao giờ quên.

Quan trọng hơn, Nguyễn Dao đã gặp một chút khó khăn khi sinh nở, mặc dù bác sĩ đã trấn an Tần Lãng rằng người mẹ và đứa trẻ đều sẽ ổn, nhưng Tần Lãng vẫn sợ hãi và cũng cảm thấy đau khổ về nỗi đau mà cô phải trải qua, vậy nên sau khi Tần Nhiễm sinh ra đời, anh đã đi buộc ga-rô .

Chuyện này sau đó bị người ở căn cứ phát hiện, một số cho rằng Tần Lãng sợ vợ, một số khác lại cho rằng Tần Lãng rất yêu vợ, chỉ có Nguyễn Dao thấy vô cùng cảm động.

Nhưng Tần Lãng không cho là chuyện lớn, anh nói: “So với việc em vì anh mà sinh con, buộc ga-rô có đau đớn gì?”

Nguyễn Dao nắm tay anh, tình yêu có thể chỉ là sự thúc đẩy nhất thời, nhưng hôn nhân cần một thời gian dài bao dung và hỗ trợ lẫn nhau.

Điều thứ hai là Tần Chính Huy chuyển đến căn cứ.

Khi họ kết hôn, Tần Chính Huy đã đến tận căn cứ và đưa cho họ tất cả đồ trang sức mà mẹ Tần Lãng đã đeo khi còn sống, cũng như sổ tiết kiệm bất động sản.

Lần này đến để gặp cháu gái, Tiểu Nhiễm Nhiễm, nhưng ông không muốn rời đi vì mũi và mắt của Tiểu Nhiễm Nhiễm rất giống với bà nội của con bé. Đôi mắt của Tần Chính Huy đỏ lên khi nhìn thấy cháu gái nhỏ.

Sau đó ông trở về Bắc Kinh, lần đến căn cứ tiếp theo lại đem nhiều túi lớn nhỏ, ngoại trừ một túi là quần áo mang để thay, còn lại là mua cho Tiểu Nhiễm Nhiễm đồ ăn, đồ dùng, người thân ở Bắc Kinh còn tự tay làm cho Tiểu Nhiễm Nhiễm quần áo, váy vóc để mặc, từ năm lên một tuổi đến mười tuổi quần áo không mặt hết.

Lúc đó sắc mặt Tần Chính Huy đỏ bừng, do dự hồi lâu, ông ta nói rằng ông ta đã nghỉ việc ở Bắc Kinh, muốn ở lại căn cứ chăm sóc cháu gái cho bọn họ.

Thực lòng mà nói, lúc đó Nguyễn Dao rất choáng váng, cô không ngờ Tần Chính Huy, một người đàn ông cuồng công việc lại bỏ việc, tự nguyện đến căn cứ để làm “bảo mẫu”.

Tuy nhiên, cô ngượng ngùng không dám từ chối, hơn nữa công việc của cô và Tần Lãng thật sự quá nhiều, quá bận rộn, thật sự không thể đến chăm sóc con gái, lúc này lại phê phán rất nặng hành vi của tư bản chủ nghĩa, bọn họ không thể nhờ người khác trông con của mình, nếu không sẽ trở thành nhà tư bản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận