Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 316. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 6

Chương 316. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 6


Tần Lãng đi đến nhặt chìa khóa trên đất lên giúp cô, lại giúp cô mở cửa, xoay người cúi đầu nhìn cô: "Tất nhiên anh có ý đồ."

Hai người đứng cách nhau còn chưa đến nửa cánh tay, hai bóng dưới đất chồng lên nhau.

Hơi thở ấm áp của anh ngay bên cạnh, Nguyễn Dao bị anh nhìn như vậy có chút không được tự nhiên: "Có ý đồ còn nói quang minh chính đại như vậy, đồng chí Tần ngày càng không biết xấu hổ rồi."

Tần Lãng cười như không cười nói: "Chẳng lẽ không phải em để cho anh quang minh chính đại theo đuổi em sao? Sao giờ lại thành anh không biết xấu hổ rồi?"

Nguyễn Dao bị nghẹn: "..."

Tần Lãng nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của cô, không tiếp tục đùa cô nữa, đi vào nhà giúp cô nấu nước nóng, lại nấu thức ăn khuya, vô cùng hiền huệ.

Nguyễn Dao tắm nước nóng, cuối cùng đau nhức toàn thân cũng giảm bớt, nếu như có thùng tắm gỗ thì sẽ tốt hơn, tất nhiên cô cũng chỉ suy nghĩ như vậy mà thôi.

Ở gian nhà chính Nguyễn Dao vừa lau tóc vừa chờ đồ ăn khuya của Tần Lãng, chờ chờ, đột nhiên mí mắt trở nên nặng nề, cô giống như câu cá vậy, đầu gật gù liên hồi.

Chờ Tần Lãng bưng chè ra, Nguyễn Dao đã nằm lên bàn ngủ.

Dưới ánh đèn màu vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, hàng lông mi dài rậm rủ xuống, tạo thành một cái bóng mờ dưới mi mắt.

Tần Lãng đi đến, đặt chè lên bàn, nhỏ giọng gọi cô hai tiếng, nhưng Nguyễn Dao không nhúc nhích chút nào.

Tần Lãng cúi người ôm cô, đi vào phòng.

Nguyễn Dao vô cùng buồn ngủ, đầu tựa vào lòng anh, mặt còn cọ vào lòng anh, tìm một vị trí thoải mái thì ngủ tiếp.

Con mèo nhỏ tham ngủ mà.

Tần Lãng cúi đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong lòng trở nên mềm nhũn, giống như bị hòa tan vậy.

Ngày hôm sau, Nguyễn Dao gặp được con gái và cháu gái của Giang Xuân Hoa.

Khương Anh gặp được cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đôi mắt phát ra ánh sáng: "Đồng chí Nguyễn, tôi tên là Khương Anh, rất hân hạnh được quen biết cô."

Từ sau khi nghe được sự tích anh hùng của Nguyễn Dao, Khương Anh đã coi Nguyễn Dao là thần tượng, lúc này tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy, lập tức bị vẻ đẹp của cô bắt làm tù binh.

Trên đời này lại có người xinh đẹp như vậy, xinh đẹp giống như tiên nữ đi ra từ trong bức tranh vậy.

"Rất hân hạnh quen biết cô, đồng chí Khương."

Nguyễn Dao quan sát Khương Anh, Khương Anh và Giang Xuân Hoa có năm sáu phần giống nhau, mặt tròn mắt to, là một cô gái rất thanh tú.

Cô vừa nói xong, bên cạnh Khương Anh truyền đến một giọng nói mềm mại: "Thì ra cô chính là đồng chí Nguyễn, trước đó tôi nghe nói đồng chí Nguyễn là đội trưởng của đội khác thác dầu mỏ phụ nữ, còn tưởng rằng sẽ là một đồng chí nữ cao lớn thô kệch, không ngờ đến đồng chí Nguyễn lại ốm yếu như vậy."

Trong lời này tràn đầy sự quái gở, giống với mùi thối của vớ thối vậy.

Khương Anh nở nụ cười lúng túng, giải thích với Nguyễn Dao: "Đây là Khương Tuyết chị họ của tôi, chị ấy có chút không biết nói chuyện, mong đồng chí Nguyễn bỏ qua cho."

Vừa rồi Nguyễn Dao cũng chú ý đến Khương Tuyết, chỉ là không nhìn ra manh mối gì, vào lúc này nghe được lời của đối phương, mới liếc mắt nhìn cô ta.

Vóc người của Khương Tuyết cao gầy, mặt trái xoan, mắt to, giữa hai mắt có một nốt ruồi thịt màu đỏ, khách quan mà nói, cũng được xem là người đẹp bảy điểm.

Chỉ là Nguyễn Dao không biết địch ý vô hình của cô ta đối với cô là đến từ đâu.

Khương Tuyết nghe Khương Anh nói mình không biết nói chuyện, khuôn mặt lập tức âm trầm xuống: "Tiểu Anh, em có ý gì? Chị nói sai chỗ nào sao, chẳng lẽ đồng chí Nguyễn không ốm yếu sao? Chị chỉ tò mò gầy yếu như vậy, sao có thể làm được đội trưởng đội khai thác dầu mỏ phụ nữ?"

Nguyễn Dao cười: "Bởi vì tôi có đầu óc, giống như loại người không có đầu óc như cô, tất nhiên là không làm được chức đội trưởng rồi."

"!!!"

Khương Tuyết không ngờ đến Nguyễn Dao lại nói như vậy, trừng mắt, một lúc lâu mới nói: "Tại sao cô lại nói lời như vậy?"

"Tôi chỉ là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ thôi."

Nói xong cô cũng lười để ý đến Khương Tuyết, trực tiếp dẫn người tham gia huấn luyện.

Khương Anh nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Dao, giận đến mặt đỏ bừng: "Chị họ, chị có thể đừng tùy hứng như vậy có được không? Đồng chí Nguyễn không thù không oán với chị, tại sao chị lại nói chuyện khó nghe như vậy?"

Lúc đầu Khương Tuyết đã bị chọc đến một bụng đầy tức giận rồi, không ngờ đến Khương Anh không giúp mình, còn giúp người ngoài nói mình, bỗng tức giận lên.

"Tiểu Anh, em nên rõ ràng, chị mới là người thân của em, em chĩa cùi chỏ ra ngoài, có phải đầu óc em có bệnh hay không!"

Khương Anh suýt chút nữa nhồi máu cơ tim: "Chị họ, chị thật không ra sao cả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận