Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 225. Dở khóc dở cười 1

Chương 225. Dở khóc dở cười 1


Đơn đặt hàng sáu mươi ngàn nhân dân tệ!

Tất cả mọi người nghe được đều bị sốc.

Cho đến hôm nay, không ai nghĩ rằng những thứ như cây lau sậy và cành liễu được dùng như củi đốt lại có thể bán được nhiều tiền như vậy!

Đơn đặt hàng tăng gấp năm lần, có nghĩa là ngay cả công nhân trình độ thấp cũng có thể nhận được ba mươi đến bốn mươi tệ.

Ba mươi bốn mươi tệ đó, nông dân làm ruộng từ sáng sớm đến tối muộn mỗi ngày cả một năm cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng phó xưởng trưởng Nguyễn lại khiến cho tất cả mọi người dễ dàng kiếm được rất nhiều tiền.

Ai cũng phải cảm thán phó xưởng trưởng Nguyễn một tiếng quá đỉnh.

Nguyễn Dao lại rất bình tĩnh: "Xưởng trưởng Ngô, tôi có ý tưởng mới cho đơn đặt hàng lần này, chúng ta vào văn phòng nói đi."

Xưởng trưởng Ngô không biết cô có ý tưởng mới gì, nhưng trong lòng ông ấy rất tin tưởng Nguyễn Dao, nên ông không hỏi nhiều lập tức đi theo.

Đến văn phòng, Nguyễn Dao đích thân rót cho xưởng trưởng Ngô một ly nước, sau đó phá núi thấy đường nói: "Thành thật mà nói, kỹ thuật của cái hộp không phức tạp, một khi lưu thông trên thị trường thì rất dễ bị người khác bắt chước, vậy nên tôi muốn in nhãn hiệu công xưởng của chúng tôi lên trên hộp."

Họ là công xưởng đầu tiên sử dụng liễu để làm hộp, chiếm lĩnh thị trường trước tiên, sau khi có người bắt chước, công chúng cũng sẽ ưu tiên lựa chọn sản phẩm của bọn họ, trừ khi có ai đó cạnh tranh ác ý, cố ý cạnh tranh giá cả.

Xưởng trưởng Ngô giật mình: "Vậy các cô định làm nhãn hiệu như thế nào, chẳng lẽ cũng dùng sơn viết chữ lên trên như chúng tôi sao?"

Có một số tủ họ sản xuất ra cũng in nhãn hiệu lên trên, chẳng hạn như dùng sơn viết chữ trên gương ở cửa tủ quần áo, hoặc viết chữ đằng sau tủ, nhưng thị trường cũng không ổn, rất nhiều người cảm thấy rất xấu xí.

Vậy nên họ chỉ làm một đợt rồi bỏ, nếu viết chữ lên trên hộp, có lẽ nó cũng sẽ không dễ nhìn, ông ấy thấy ý tưởng này không quá khả quan.

"Đương nhiên không phải." Nguyễn Dao lắc đầu, nói xong xoay người lấy hai mẫu từ phòng làm việc của mình tới.

Một mẫu là hộp, mẫu kia là giỏ, không thấy cái hộp có khác biệt gì, nhưng cái giỏ trong nháy mắt liền nhìn ra.

Bên ngoài giỏ có một miếng vải làm thành hình trái tim, thêu một vòng lá màu xanh lá cây ở trên, ở giữa lá cây thêu hai chữ - Đào Nguyên.

Có nhãn hiệu như vậy không những không gây khó chịu mà còn khiến chiếc giỏ trông đẹp hơn, cảm giác cao cấp hơn.

Dù sao xưởng trưởng Ngô đã làm ăn nhiều năm, cũng không vì thế mà choáng váng: "Hình thêu này của phó xưởng trưởng Nguyễn rất đẹp, nhưng vốn cũng không ít, nếu trên mỗi giỏ đều thêu nhãn hiệu như vậy, giá thành sẽ tăng lên rất nhiều, dân chúng chưa chắc sẽ mua."

Nguyễn Dao gật đầu: "Xưởng trưởng Ngô nói đúng, nếu muốn làm nhãn hiệu thêu thì chi phí sẽ tăng lên rất nhiều, với sức mua của người dân chúng ta hiện nay, thật sự không thích hợp lắm, cho nên hàng mẫu này cũng không phải là dành cho ông, cái hộp này mới đúng."

Nói xong cô mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một cái gì đó giống như thẻ treo quần áo, trên đó viết tên và địa chỉ của công xưởng, cũng như tên sản phẩm, kích thước, và những điều cần chú ý khi cọ rửa.

Xưởng trưởng Ngô cầm thẻ lật qua lật lại nhìn, đáy mắt lóe lên hứng thú nồng đậm: "Thứ này cô rất đặc biệt, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy trên hàng hóa có thứ như vậy."

Những năm này năng lực sản xuất thấp kém, rất nhiều mặt hàng không có hướng dẫn hay phương pháp sử dụng, hầu hết mọi thứ thậm chí không có bao bì, những thứ như như tủ, hộp thì càng không cần phải nói, không có ai làm nhãn hiệu và hướng dẫn sử dụng.

"Chỉ là loại này của cô cũng rất dễ bị người ta bắt chước, căn bản không có tác dụng triệt để."

Nguyễn Dao lại gật đầu: "Dù chúng ta làm ra hình dáng gì đều có thể bị người ta bắt chước, nhưng mà việc chúng ta cần làm chỉ là nổi trội, trước tiên để cho dân chúng nhớ kỹ chúng ta, có thể làm cho dân chúng nhớ kỹ chúng ta thì cũng đã thành công một nửa, sau đó cho dù có người bắt chước, đó cũng chỉ là Đông Thi bắt chước nhăn mặt*."

*Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò thì lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận