Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 93. Xảo trá 2

Chương 93. Xảo trá 2


Nguyễn Dao cười chào hỏi mọi người: “Xin chào mọi người, tôi là thành viên của đội sản xuất Tây Câu, tên tôi là Nguyễn Dao, hy vọng sau này có thể cùng mọi người học tập, cùng nhau tiến bộ.”

“Nguyễn Dao?”

“Là đồng chí Nguyễn Dao Nguyễn được mệnh danh là ‘phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa’ sao?”

Nguyễn Dao cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là Nguyễn Dao kia.”

“Thì ra cô là đồng chí Nguyễn Dao, không ngờ cô còn trẻ như vậy, so với cô chúng tôi thật sự vô cùng xấu hổ.”

“Tuổi trẻ là vốn liếng tốt nhất, đúng là khiến cho người ta hâm mộ.”

Ưu tú là chuyện tốt, nhưng như hạc đứng giữa bầy gà thì lại khó hòa nhập, đặc biệt khi vừa mới gia nhập một tập thể, nó sẽ làm cho mọi người cảm thấy có khoảng cách, thậm chí khiến người khác ghen tị.

Nguyễn Dao đương nhiên không hy vọng chuyện này xảy ra.

Cô mỉm cười: “Tuổi trẻ đúng là vốn liếng, nhưng trẻ tuổi cũng đồng nghĩa với việc thiếu kinh nghiệm và sự chững chạc. Khi các lãnh đạo muốn cân nhắc thăng chức cấp dưới, họ sẽ ưu tiên những người vừa có trình độ vừa chững chạc, nên có đôi khi tôi lại mong mình già đi nhanh một chút.”

“Ha ha ha… Đồng chí Nguyễn cứ đùa, nào có ai lại hy vọng mình nhanh chóng già đi chứ?”

“Đúng vậy, bây giờ tôi hận không thể trẻ lại mười tuổi. Mọi người đừng thấy mặt tôi bây giờ toàn nếp nhăn, khi còn trẻ tôi cũng là một đóa hoa trong thôn đấy.”

Mọi người nghe vậy cười ha hả, khung cảnh trở nên náo nhiệt hơn.

Nguyễn Dao xinh đẹp như thế, tuổi còn trẻ lại được đánh giá là phần tử tiên tiến, vừa rồi trong lòng vài người ít nhiều có chút không thoải mái.

Nhưng bây giờ thấy cô khiêm tốn lại hài hước, thái độ không hề kiêu ngạo, làm cho mọi người không thể ghét nổi.

Chờ đến khi chủ nhiệm Hồ tới, Nguyễn Dao đã hòa nhập được với mọi người.

Trước cuộc họp, chủ nhiệm Hồ dẫn mọi người hô lên với Quốc kỳ và huy hiệu Đảng: “Có khổ hay không, hãy nghĩ về cuộc hành quân dài 25.000 cây số. Có mệt mỏi hay không, hãy nghĩ về các bậc tiền bối cách mạng. Tôi yêu tổ quốc tôi…”

Giọng nói của các nữ đồng chí cao vút vang dội, vang vọng trên bầu trời công xã.

Nguyễn Dao tiếp tục cảm nhận được tình cảm mãnh liệt và nhiệt huyết của niên đại này, cũng như tình yêu sâu đậm của mỗi người dành cho tổ quốc, tất cả đều khiến cô xúc động.

Sau khi hô khẩu hiệu xong, chủ nhiêm Hồ đọc một văn kiện mới được phía trên ban hành và sắp xếp các chỉ thị cần làm.

Tiếp đó ông nặng nề nói: “Đồng chí chủ tịch đã nói, phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời, nhưng đã mười mấy năm kể từ ngày tổ quốc được thành lập, vẫn còn không ít nữ đồng chí bị áp bức. Vài ngày trước công xã Thái Dương Hồng đã xảy ra một việc khiến người ta rất tức giận và đau lòng. Một nữ đồng chí đã bị chồng đánh chết! Trên nền đất của xã hội mới lại có nữ đồng chí bị áp bức như vậy, đây là sự vô nhân tính. Đồng thời, ở một khía cạnh khác, đây cũng là do liên đoàn phụ nữ chúng ta làm việc không đến nơi đến chốn, là liên đoàn phụ nữ không làm tròn bổn phận!”

”Chủ tịch Thái vì điều này mà vô cùng tự trách. Lần trước khi tôi đến trấn trên để họp, trong hội nghị cô ấy long trọng tuyên bố sẽ cải cách liên đoàn phụ nữ, không chỉ để chân chính giúp đỡ mọi nữ đồng bào, cố gắng bảo vệ sự an toàn của các nữ đồng chí, mà còn để cho tất cả các nữ đồng chí đứng lên. Cho nên mọi người có bất kỳ ý kiến và đề xuất nào về việc cải cách thì hoan nghênh mọi người phát biểu.”

Phòng họp bàn luận sôi nổi, mọi người đều hăng hái bày tỏ quan điểm của họ, nhưng từ biểu hiện trên khuôn mặt của chủ nhiệm Hồ đã thấy được bà không hài lòng.

Bởi vì ý kiến của tất cả mọi người cơ bản đều giống nhau, trước đây liên đoàn phụ nữ cũng đã từng thực hiện những đề nghị kia nhưng không có hiệu quả tốt.

Nguyễn Dao cũng không vội vàng phát biểu ý kiến của mình, chờ mọi người nói xong, lúc này cô mới giơ tay lên.

Chủ nhiệm Hồ nhìn thấy cô giơ tay, khích lệ nói: “Thanh niên tri thức Nguyễn, cô có đề nghị gì tốt không?”

Nguyễn Dao đứng lên nói: “Tôi cũng giống như các đồng nghiệp khác, đều cảm thấy cần tăng cường tuyên truyền để xây dựng uy tín của liên đoàn phụ nữ chúng ta. Từ góc độ tuyên truyền, chúng ta có thể làm tạp chí, ví dụ như để cho người ta vẽ ra những chuyện xảy ra ở xã Thái Dương Hồng lần này, làm thành sách ảnh như sách tiểu nhân vậy, sau đó gửi đến từng đội sản xuất để mọi người truyền bá.”

Chủ nhiệm Hồ ban đầu nghe cô nói có cùng quan điểm với nữ các đồng chí khác, bà còn tưởng rằng cô cũng lặp đi lặp lại vấn đề cũ giống như những người khác, vốn đang mất đi sự hứng thú, cơ mà khi nghe thấy đề nghị sau đó, ánh mắt bà lập tức sáng lên.

“Thanh niên tri thức Nguyễn, cô tiếp tục nói đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận