Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 333. Đóng cửa 3

Chương 333. Đóng cửa 3


Sự sống tràn trề, nhưng trong lòng Nguyễn Dao lại vô cùng khó chịu.

Cô ngồi trong phòng một hồi lâu, đứng lên đi vào phòng bếp làm bánh táo đỏ và chè đậu xanh, sau đó xách đến phòng làm việc.

Thấy Nguyễn Dao đến, Tần Lãng hơi nhíu mày lại: "Có phải ông già kia lại đến tìm em không?"

Ông già...

Như vậy có thể thấy tình cảm của hai bố con thật sự không tốt.

Nguyễn Dao lắc đầu: "Không có, em làm cho anh một ít bánh ngọt và chè, các anh ăn đi, em phải đi làm rồi."

Ở thời đại này nghỉ trưa không giống với đời sau, chỉ nghỉ được nửa tiếng, hơn nữa phần lớn mọi người đều không nghỉ ngơi, cơm nước xong là tiếp tục làm việc.

Lúc này Tần Lãng mới chú ý đồ cô mang đến, ánh mắt bắn ra ánh sáng tán loạn: "Sao đột nhiên lại làm nhiều đồ ăn ngon cho anh như vậy?"

Nguyễn Dao nhướng mày: "Anh không thích à?"

Ánh mắt Tần Lãng đã hoàn toàn cười thành trăng lưỡi liềm rồi: "Sao lại không thích chứ, chỉ là không nỡ để em mệt mỏi thôi."

Bây giờ công việc của cô còn mệt hơn của anh nữa, thời gian nghỉ ngơi buổi trưa còn phải làm đồ ăn cho anh như vậy, anh thật sự rất vui, nhưng không muốn để cô mệt nhọc.

Lâu Tuấn Lỗi kháng nghị: "Dù gì hai người cũng kiêng dè tôi chút chứ!"

Một con chó độc thân lớn như vậy ở chỗ này, có thể đừng tình cảm trước mặt cậu hay không?

Hu hu đáng thương cho cậu, ngay cả người yêu cũng không có...

Lỗ tai Nguyễn Dao hơi ửng đỏ: "Em không mệt, em đi làm đây."

Vì làm những bánh ngọt này, cô cố ý xin nghỉ một tiếng làm đầu, chỉ là dù là đội trưởng, nếu cô cứ xin nghỉ sẽ ảnh hưởng không tốt.

Tần Lãng tiễn cô ra cửa, nhìn bóng lưng biến mất ở khúc quanh của cô, lúc này mới miễn cưỡng trở về.

Ông cụ gác cửa cười lộ ra hàm răng thiếu răng: "Kỹ sư Lãng, tình cảm của cháu và người yêu thật sự rất tốt."

Tần Lãng cười, nụ cười lan tràn đến đáy mắt: "Vâng, tình cảm của bọn cháu rất tốt."

Trở lại phòng làm việc, Lâu Tuấn Lỗi cười nói: "Đồng chí Nguyễn thật là săn sóc, gần đây chúng ta thức đêm mỗi ngày, mắt cũng đỏ thẫm lên rồi, vừa khéo uống chút chè đậu xanh này có thể giải nhiệt."

Cậu vừa nói vừa cầm chén múc chè đậu xanh.

Tần Lãng cong khóe miệng, vẻ mặt không nỡ: "Lần này có thể chia cho cậu, nhưng lần sau sẽ không có đâu, đây là người yêu của tôi cố ý làm cho tôi."

Lâu Tuấn Lỗi chậc chậc hai tiếng: "Lãng à, anh như vậy là không được đâu, trước kia anh rất hào phóng, sao bây giờ có người yêu lại trở nên ngày càng keo kiệt như vậy."

Tần Lãng lấy một miếng bánh táo đỏ bỏ vào miệng, bánh táo đỏ có hương vị ngọt ngào mềm mại, còn mang theo hơi nóng, hết sức ngon miệng.

Bánh táo đỏ này ngọt hơn một chút so với bánh mua, hẳn là cô cố ý bỏ thêm nhiều đường.

Nghĩ đến đây, Tần Lãng càng mỉm cười tươi hơn: "Ai sẽ bằng lòng chia đồ ăn mà người yêu mình tự làm cho những người khác chứ? À, xin lỗi, tôi quên cậu chưa có người yêu."

Lâu Tuấn Lỗi bất ngờ không kịp đề phòng bị đâm một dao: "..."

Chó độc thân không phải là người sao, cuộc sống này thật khó sống mà.

Giáo sư Cố nói được là làm được, cúp điện thoại xong là lập tức để cho Cố Việt Trạch chở bà cụ đến căn cứ.

Cho nên khi Tần Chính Huy làm xong chuyện công trở về từ bên ngoài, chuẩn bị tìm Tần Lãng tiếp tục dạy dỗ chuyện tối hôm qua, ai ngờ mới bước vào ký túc xá một bước, đã thấy khuôn mặt như dưa chuột héo của giáo sư Cố.

Ông ta sợ hết hồn, cái chân đang đá cửa thiếu chút nữa đứng không vững: "Mẹ, mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

"Đồ ranh con nhà cậu, thì ra cậu còn nhớ người mẹ vợ là tôi đây, vậy cậu chạy đến căn cứ ép Tiểu Tam Nhi là có ý gì? Cậu muốn ép nó chết mới được đúng không?"

Giáo sư Cố không còn tao nhã như ngày thường, hùng hổ mắng một trận.

Hết lần này đến lần khác Tần Chính Huy bị mắng lại ngoan như cháu trai vậy, nửa chữ cũng không dám phản bác.

"Nhân nhi xảy ra chuyện, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cậu cho là trong lòng người làm mẹ như tôi không khó chịu sao? Vừa nghe đến chuyện Nhân nhi xảy ra chuyện, tôi và bố con bé đã ngất tại chỗ được đưa đi bệnh viện, vì chuyện này mac chưa đến hai năm bố của con bé đã đi theo con bé."

"Tôi đưa tiễn con gái, lại đưa tiễn chồng, còn chưa có thời gian thở gấp, đã thấy cháu của tôi bị cậu hành hạ đến người không ra người quỷ không ra quỷ, chỉ còn lại một hơi tàn, lúc ấy tôi thật sự muốn bắn một súng giết chết cậu!"

Sau khi con gái xảy ra chuyện, bà cụ và chồng cũng bị đả kích rất lớn, chồng lại không gượng dậy nổi, hai năm đó nhà họ Cố vô cùng hỗn loạn, bà cũng không có tâm tư quan tâm đến Tiểu Tam Nhi, cho rằng nhà họ Tần sẽ chăm sóc tốt cho anh.

Ai ngờ lúc bà gặp Tiểu Tam Nhi, anh gầy thành da bọc xương, một đứa trẻ mười tuổi mà lại không đến 25kg, ánh mắt đờ đẫn, một lời cũng không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận