Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 339. Trưởng xưởng nữ đầu tiên của cả nước 4

Chương 339. Trưởng xưởng nữ đầu tiên của cả nước 4


Ban đêm Nguyễn Dao mộng xuân.

Ở trong mơ, Tần Lãng nằm trên giường giống như yêu tinh nam mà nói với cô: "Cầu xin em chà đạp, cầu xin em mạnh mẽ chà đạp anh."

Cô là một người phụ nữ trẻ trung và mạnh mẽ, đầy sức sống đó, vậy nên cô như sói đói thấy dê nhào đến, mạnh mẽ giữ lấy anh để chà đạp.

Ngày hôm sau Nguyễn Dao đỏ mặt đến tận trưa.

Việc đầu tiên khi Tần Chính Huy về thủ đô đó chính là viết hai thông báo cho Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh nghỉ việc tại nhà máy.

Hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh nhanh chóng đồng thời nghỉ việc.

Nguyễn Bảo Vinh đã sớm mất việc, lần này ngay cả hai mẹ con bà ta cũng mất việc, một nhà bốn người sắp đến giai đoạn uống gió Tây Bắc.

Nguyễn Bảo Vinh nhìn hai người bị sa thải thì lập tức nổi trận lôi đình: "Hai con đàn bà phá của này, rốt cuộc hai người đã làm gì? Tại sao nhà máy lại sa thải hai người?"

Vương Phân vừa tức vừa lo lắng: "Nhà họ Tần biết việc chúng ta lén đổi thân phận hai đứa nhỏ."

Bà ta sợ sa thải chỉ là bước đầu tiên, bà ta cũng không biết tiếp theo nhà họ Tần sẽ đối phó với bọn họ như thế nào.

"Bốp" một tiếng!

Nguyễn Bảo Vinh không nói hai lời, cho bà ta một bạt tai: "Đồ phá của, nếu không phải lúc trước bà làm loạn thì sao nhà họ Tần lại đối phó với chúng ta cơ chứ?"

Vương Phân bị đánh lệch cả mặt: "Ông dựa vào đâu mà trách tôi, chẳng phải lúc đó ông mới là người đồng ý với quyết định này..."

Lời còn chưa dứt, cái tát thứ hai của Nguyễn Bảo Vinh đã vung đến.

Trên mặt Vương Phân nóng rát, bà ta lập tức mất lí trí: "Thời gian này không thể sống được, tôi liều mạng với ông!"

Từ khi mất việc, Nguyễn Bảo Vinh ở trong nhà giống như hoàng đế vậy, tính tình nóng nảy thì thôi đi, chỉ cần không hài lòng một chút là chửi ầm lên, thậm chí còn ra tay đánh người, quá khứ vì hai đứa bé nên bà ta nhịn.

Nhưng bây giờ bà ta không muốn nhịn nữa!

Bà ta lao đến, hai tay hướng vào mặt Nguyễn Bảo Vinh, mắt Nguyễn Bảo Vinh không may bị bà ta chọc phải, ông ta đau đớn kêu thành tiếng, tức sùi bọt mép, tay nắm chặt lại, sau đó vung về phía người Vương Phân mà đánh.

Vương Phân vừa kêu vừa khóc giống như heo kêu, hai vợ chồng đánh nhau loạn lên.

Đến khi những người trong sân đến can thì Vương Phân đã bị đánh thành đầu heo, mặt Nguyễn Bảo Vinh cũng bị cào cho thành bông hoa, một con mắt còn chảy máu.

Sau đó Nguyễn Bảo Vinh được đưa đi bệnh viện, thị lực mắt trái có vấn đề, tầm nhìn đã trở nên mơ hồ, chỉ cần gặp gió thổi sẽ đau nhức và rơi nước mắt.

Nhà họ Nguyễn càng loạn đến mức gà bay chó chạy hơn, cứ cách hai ba ngày lại đánh nhau một trận lớn.

Ngay cả thở mạnh Nguyễn Thanh Thanh cũng không dám, chuyện lần này hoàn toàn do cô ta đi tìm Tần Chính Huy mà ra, cô ta lo lắng bố mình biết sẽ đánh chết mình.

Cũng may mấy ngày nay Nguyễn Bảo Vinh đều không tức giận với cô ta, đúng lúc cô ta cho rằng bản thân đã thoát khỏi kiếp nạn thì Nguyễn Bảo Vinh đã gả cô ta cho một người đàn ông bốn mươi tuổi góa vợ.

Nguyễn Bảo Vinh vốn muốn gả cô ta cho thằng ngốc Hoàng Đại Chí, nhưng nhà họ Hoàng thấy bốn người nhà bọn họ đều không có công ăn việc làm, hơn nữa mỗi ngày đều loạn cào cào cả lên nên sao có thể kết thông gia với nhà bọn họ được chứ?

Mặc dù người đàn ông kia lớn tuổi nhưng lại là phó trưởng khoa ở cục lâm nghiệp, trước đó có hai người vợ và ba người con gái, ông ta đồng ý cưới Nguyễn Thanh Thanh vì nhìn trúng cô ta trẻ tuổi, mắn đẻ, muốn cô ta sinh cho mình mấy người con trai.

Nguyễn Thanh Thanh thất nghiệp, cũng không thể ở nổi nhà nữa, cô ta cắn răng đồng ý gả.

Nguyễn Dao cũng không biết chuyện nhà họ Nguyễn ở thủ đô, cô luôn một lòng lao vào công việc.

Thời tiết càng ngày càng nóng, đội khai thác dầu nữ cũng đã vào quỹ đạo, hơn nữa còn làm tốt hơn đội khai thác dầu nam.

Lúc cách bốn tháng nữa là hội chợ tháng mười mở, Nguyễn Dao bắt đầu thu xếp chuyện công xưởng.

Đã muốn sắp xếp chuyện công xưởng thì chuyện đội khai thác dầu cô sẽ phải dừng lại, cô nói quyết định của mình cho Sa Y Nhiên: "Tôi muốn đề cử với bí thư Trịnh để cô làm đội trưởng đội khai thác dầu."

Sa Y Nhiên khiếp sợ: "Vậy còn cô? Cô không làm nữa sao?"

Nguyễn Dao: "Tôi cần tập trung tinh thần đặt vào chuyện công xưởng, đội khai thác dầu lúc này đã đi vào quỹ đạo, dựa vào năng lực của cô hoàn toàn có thể xử lí tốt những chuyện tiếp theo, đến lúc đó cô đề cử một đội phó với bí thư Trịnh là được rồi."

Sa Y Nhiên không từ bỏ: "Cô vất vả lắm mới lập được đội khai thác dầu, cô cứ như vậy chắp tay nhường cho tôi sao, chẳng lẽ cô không thấy tiếc sao?"

Nguyễn Dao: "Không tiếc, mục đích lúc đầu khi thành lập đội khai thác dầu của tôi là để cho mọi người thấy phụ nữ chúng ta không thua kém đàn ông, bây giờ tôi đã làm được, hơn nữa chuyện của công xưởng lại rất nhiều, hiện tại tôi nhất định phải bắt đầu chuẩn bị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận