Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 391. Người phụ nữ này, thật là thú vị 4

Chương 391. Người phụ nữ này, thật là thú vị 4


Nguyễn Thanh Thanh lắc mông đi tới, kéo khóe miệng cười đến khuôn mặt nhìn có chút hả hê: “Chị gái tốt của tôi, hình như chị rất tức giận khi nhìn thấy tôi, có điều chị tức giận tôi lại càng vui, để tôi nói chuyện này để chị càng thấy giận hơn nha, sở dĩ chị bị bắt lại, đều là công lao của tôi, là tôi cung cấp thông tin cho bọn họ.”

Nguyễn Dao quả thực cảm thấy rất tức cười, nếu như lúc này không phải vì đôi tay và đôi chân bị trói, cô nhất định sẽ tát một bạt tai lên mặt cô ta!

Rốt cuộc là cô đã xem nhẹ hai mẹ con này rồi, cho rằng bọn họ sống ở một nơi xa lạ như Dương Thành thì sẽ không quấy ra được chuyện gì, không nghĩ tới bọn họ lại dính líu với anh họ của Đinh Văn Tĩnh!

Nhìn Nguyễn Dao không tức giận mà lại cười, ngược lại Nguyễn Thanh Thanh bị chọc tức: “Tại sao chị không tức giận? Tôi nói cho chị biết, đừng cho rằng sẽ có người về cứu chị, lần này chị chết chắc rồi! Bọn họ nói muốn bán chị đến một sơn thôn, bán đi làm vợ cho một ông già bốn mươi, năm mươi tuổi, hầu hạ mấy anh em một nhà, để tôi xem đến lúc đó chị còn cười được hay không!”

Vãi!

Trong lòng Nguyễn Dao có hàng ngàn câu con mẹ nó hiện ra.

Cô cho rằng Nguyễn Thanh Thanh cùng với Đinh Hạo Văn bắt cô là muốn vơ vét tài sản trả thù cô, không ngờ tới cô lại tiến vào ổ của những kẻ trộm buôn người!

Có điều lúc này cô không thể loạn được, Nguyễn Dao nhướng mày nhìn Nguyễn Thanh Thanh, khẽ cười một tiếng: “Mày là chó chê mèo lắm lông à? Nếu như chị mày bị bán đến sơn thôn, chỉ sợ là mày cũng không chạy được, với sắc đẹp này của mày, sợ rằng sẽ bị bán cho ông già sáu mươi, bảy mươi tuổi nhỉ?”

“Chị...!!!”

Nguyễn Thanh Thanh nghe thấy phần sau câu nói đó, tức đến suýt chút nữa phun ra một búng máu: “Con đĩ, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, tao đánh chết mày!”

Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Dao, Nguyễn Thanh Thanh càng nhìn càng ghen ghét, nghĩ đến việc mình giúp Đinh Hạo Văn cũng khó trốn được kết cục bị bán đi, càng nghĩ càng tức, sải bước lên, giơ tay lên tát lên khuôn mặt của Nguyễn Dao.

Chân tay Nguyễn Dao đều bị trói, muốn tránh cũng không tránh được, mắt thấy bạt tai của Nguyễn Thanh Thanh sắp rơi xuống, một giọng nói vang lên ở cửa.

“Dừng tay cho tôi!”

Tiếng nói còn chưa dừng lại, đã thấy người kia chạy tới một phát bắt được tay của Nguyễn Thanh Thanh, dùng lực vặn một cái, Nguyễn Thanh Thanh đau đến phát ra tiếng giết heo.

“Con đĩ này, ai cho phép mày chạm vào cô ấy?”

Đinh Hạo Văn giống như Diêm La hiện thế, đôi mắt có vết sẹo như bị trúng độc nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thanh Thanh.

Nguyễn Thanh Thanh đau đến mặt đỏ bừng, ngũ quan vặn vẹo: “Anh Văn, em sai rồi, có điều không phải em muốn đánh chị ta, là chị ta vô lễ với anh Văn trước, vừa rồi chị ta nguyền rủa anh Thâm và anh Văn đoạn tử tuyệt tôn! Em không thể nhịn nổi mới ra tay trừng trị chị ta!”

Đinh Hạo Văn quay đầu, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao kéo ra một nụ cười lạnh lùng, cười xùy một tiếng: “Đồ ngu, Nguyễn Thanh Thanh, mày đúng là vẫn ngu xuẩn như lúc trước, căn bản chị không biết tên của bọn họ, sao chị có thể nguyền rủa họ? Trước khi nói dối, phiền em dùng đầu óc một chút đi chứ!”

Nguyễn Thanh Thanh bị nghẹn họng một lúc, đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt âm u của Đinh Hạo Văn, rõ ràng cô ta lo lắng hơn: “Em không có nói dối, anh Văn, em...”

Một tiếng “chát”!

Đinh Hạo Văn tát lên mặt cô ta: “Bố mày ghét nhất là người tự cho mình là đúng, đặc biệt là loại người dám giở trò ở trước mặt tao như mày, bố mày thấy mày có vẻ chán sống rồi!”

“A a a... anh Văn em sai rồi...”

Nguyễn Thanh Thanh bị tát mấy cái cùng một lúc, hai gò má rất nhanh đã sưng tấy lên, cô ta đau đến vừa thét chói tai vừa né tránh, kết quả khiến Đinh Hạo Văn càng tức giận, nhưng Đinh Hạo Văn không phải là người đàn ông thương hoa tiếc ngọc, chỉ trong chốc lát đã đánh Nguyễn Thanh Thanh thành cái đầu heo.

“Cút ra ngoài cho tao!”

Khóe miệng và mũi Nguyễn Thanh Thanh đều bị đánh cho chảy máu, hai gò má đau rát, cô ta lén liếc mắt trừng Nguyễn Dao, sợ chết khiếp chạy đi.

Nguyễn Thanh Thanh vừa đi, trong phòng đã yên tĩnh trở lại.

Mặt Đinh Hạo Văn tiến đến phía trước Nguyễn Dao, đưa tay nắm cằm của cô: “Đồng chí Nguyễn, em còn nhớ tôi không?”

Nguyễn Dao có loại cảm giác bị rắn độc để ý tới, bị nắm cằm khiến cho trong lòng cô tràn đầy cảm giác buồn nôn, có điều nếu mà phản kháng dưới loại tình huống tôi yếu địch mạnh này, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi với đá.

Cô đè xuống sự chán ghét trong lòng: “Tất nhiên là nhớ, đồng chí Đinh lớn lên tuấn tú lịch sự, chỉ cần gặp một lần sẽ không quên được.”

Đinh Hạo Văn nhếch miệng cười, lộ ra một miệng răng vàng khè: “Nói thế là, nói thế là đồng chí Nguyễn cũng có tình cảm với tôi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận