Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 338. Trưởng xưởng nữ đầu tiên của cả nước 3

Chương 338. Trưởng xưởng nữ đầu tiên của cả nước 3


Bàn tay già nua của ông cụ bảo vệ nhận lấy bức thư, ông liên tục hỏi: "Cậu không đi vào tự mình đưa cho kỹ sư Tần sao?"

Tần Chính Huy lắc đầu: "Tôi còn phải đi nhờ xe, nhờ ông giúp cho."

Ông cụ bảo vệ xua tay: "Đừng khách sáo, tôi sẽ cầm vào cho cậu."

Tần Chính Huy xoa đầu, ánh sáng chiếu lên trên mặt ông ta, mái tóc bạc của ông ta lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Ông cụ bảo vệ không ngờ tuổi bố của Tần Lãng lại lớn như vậy, ông nói thầm trong lòng một tiếng, quay người cầm thư vào kí túc xá.

Lúc Tần Lãng đi ra từ kí túc xá, Tần Chính Huy đã ngồi xe rời đi.

Tần Lãng đứng bên ngoài phòng làm việc một lúc lâu rồi mới mở thư ra, chỉ thấy bên trong có một quyển sổ tiết kiệm, bên trong có tổng cộng năm ngàn tệ.

Ngoài sổ tiết kiệm ra không còn gì khác.

Khóe miệng Tần Lãng nâng lên, trong mắt đều là sự lạnh nhạt và chế giễu.

Anh cầm sổ tiết kiệm đứng bên ngoài một lúc lâu rồi mới cất đi, sau đó cầm sổ tiết kiệm đi về kí túc xá.

Ông già muốn dùng tiền để đền bù cho anh, vậy mà ngay cả dũng khí gặp anh cũng không có.

Nhưng tiền này không cần thì phí, nếu ông ta đã cho thì anh sẽ không khách sáo.

Giáo sư Cố còn có chuyện cần làm, Tần Chính Huy đã rời đi, chuyện của Tần Lãng và Nguyễn Dao cũng được giải quyết êm đẹp, cho nên bà không muốn tiếp tục ở lại.

Bà để Tiểu Lục Cố Việt Trạch đến đón mình, chạng vạng tối đã lên xe rời đi.

Giáo sư Cố vừa đi trong nhà chỉ còn lại hai người Nguyễn Dao và Tần Lãng.

Hôm nay Tần Lãng tan làm sớm hơn mọi hôm, anh về nhà tắm rửa xong còn đổi một cái áo sơ mi mới.

Anh mặc áo sơ mi màu trắng càng tôn làn da trắng như ngọc lên hơn, anh cầm quyển sách ngồi tựa trên giường, mái tóc cắt ngang chưa khô rủ xuống trán, ánh đèn màu cam chiếu lên người anh, nhìn qua có khí chất lười biếng quý tộc.

Nguyễn Dao vừa vào cửa đã thấy dáng vẻ này của anh, còn thấy được cả hai viên tiểu hồng đậu như ẩn như hiện trên lồng ngực anh.

Cô dẫm hụt một cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống đất.

Tần Lãng nghe được tiếng động, anh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa nhìn cô: "Dao Dao, em đã về."

Gọi cô là Dao Dao, lại còn dùng ánh mắt câu người như vậy nhìn cô, Nguyễn Dao cảm thấy Tần Lãng đang quyến rũ mình.

Quả nhiên là đang quyến rũ cô!

Nguyễn Dao cố hết sức không để bản thân nhìn vào ngực anh: "Ừm, hôm nay anh tan làm sớm như vậy sao?"

Tần Lãng: "Anh cố ý xin phép nghỉ sớm để chờ em."

Nguyễn Dao: "..." Lời này cô cũng không biết nói tiếp như thế nào.

Tần Lãng ném sách sang một bên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Lại đây ngồi, chúng ta tâm sự một chút về chuyện huýt sáo."

Nguyễn Dao: "..."

Cô còn tưởng rằng anh đã quên, không ngờ anh còn cố ý xin nghỉ phép, xem ra tối nay không nói rõ ràng anh sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.

Nguyễn Dao chột dạ, cô ngồi xuống cái ghế cách anh xa nhất: "Đồng chí Tần, chuyện huýt sáo hôm đó thật ra không có gì cả, em bị nước nóng làm bỏng miệng, lúc hóng gió không may đột nhiên thổi ra tiếng sáo mà thôi."

Nguyễn Dao cảm thấy lí do này của mình thật là thông minh, cô ở trong lòng tự khen mình một câu.

Đôi mắt đào hoa của Tần Lãng hơi nhíu lại, anh kéo dài âm cuối: "Hóa ra là như vậy, anh còn tưởng vì sắc đẹp của anh nên em mới huýt sáo, dù sao đó cũng không phải lần đầu em đùa nghịch lưu manh với anh."

Nguyễn Dao: "..."

Cô thật sự hận không thể nhét khăn vào miệng Tần Lãng, cái gì mà đùa nghịch lưu manh chứ, cô không cần mặt mũi nữa sao?

Tần Lãng cũng không tiếp tục quấn lấy chuyện huýt sáo: "Hôm qua em ở trước mặt ông già thừa nhận anh là người yêu của em, cho nên anh thành chính thức rồi đúng không?"

Nguyễn Dao ngẩng đầu lên lắc đầu với anh: "Đương nhiên không phải, hôm qua em nói như vậy là vì không muốn anh thua trước mặt bác trai Tần, em không thể chỉ vì đồng tình mà nâng anh lên làm chính thức được, em cảm thấy như vậy không tốt."

Đúng là cô đau lòng cho Tần Lãng, nhưng cô cảm thấy dựa vào thể diện đàn ông của Tần Lãng, anh cũng sẽ không thích cô vì đồng tình mà thích anh.

Tần Lãng nhìn cô không nói gì.

Yên lặng mấy giây.

Anh nâng ngón tay thon dài trắng như ngọc lên, từ từ cởi từng nút áo một, liếm môi và ánh mắt quyến rũ như tơ nói: "Xin em đồng tình, xin em chuyển anh lên chính thức."

Nguyễn Dao: "...!!!"

May mà lúc này Nguyễn Dao không uống nước, nếu không chắc chắn sẽ phun hết nước ra ngoài.

Thật sự hết cách với người đàn ông này, vì muốn lên chính thức mà lại dùng sắc đẹp quyến rũ cô!

Thật sự! Không! Cần! Mặt mũi nữa!

Dưới ánh mắt quyến rũ của Tần Lãng, Nguyễn Dao không chịu được nữa mà chạy trối chết.

Nhìn cô bỏ chạy, Tần Lãng đáng tiếc tặc lưỡi một cái, lại từ từ cài nút áo lại.

Anh còn tưởng cô ngấp nghé sắp đẹp của mình, chỉ cần dùng chiêu này nhất định cô sẽ cho anh lên làm chính thức, không ngờ vẫn thiếu một chút nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận