Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 344. Hóa ra đây chính là cảm giác hôn môi 4

Chương 344. Hóa ra đây chính là cảm giác hôn môi 4


Mọi người cảm thấy tiêu chuẩn này hợp tình hợp lí, hơn nữa cũng công bằng với tất cả mọi người, vậy nên ai cũng vui vẻ tiếp nhận.

Mặc dù Nguyễn Dao là trưởng xưởng nhưng vẫn là chỉ huy một mình, mọi thứ đều phải tự mình làm, cô vô cùng nhớ khoảng thời gian bên cạnh Ôn Bảo Châu.

Nhưng hiện tại cô chỉ vừa mới chuẩn bị mở công xưởng, còn chưa đủ tư cách xin bí thư Trịnh cho Ôn Bảo Châu đến.

Ngày đầu tiên cô quay đi quẩn lại đến đau cả lưng, tuyệt đối không nhàn hạ hơn với công việc ở đội khai thác dầu chút nào.

Tiễn nhóm người đến báo danh cuối cùng về, cổ họng cô hơi đau, cô vội vàng cầm lấy lọ tráng men muốn uống nước, nhưng mở bình ra nhìn mới phát hiện bên trong không có nước.

Cô đứng lên chuẩn bị đi lấy nước thì Khương Anh đi vào.

"Trưởng xưởng Nguyễn, tôi... đến tự đề cử mình."

Nguyễn Dao đổ nước vào bình, uống mấy ngụm, lúc này cổ họng mới dễ chịu hơn, nhưng lúc nói chuyện vẫn là âm câm: "Cô muốn tự mình tiến cử cái gì?"

Mặt Khương Anh ửng đỏ: "Tôi thấy cả ngày hôm nay trưởng xưởng Nguyễn đều bận rộn không ngừng, tôi cảm thấy cô rất cần phải có một trợ thủ giúp cô làm những chuyện vụn vặt. Từ nhỏ tôi đã làm việc rất cẩn thận, hơn nữa cũng rất có kiên nhẫn, tôi cảm thấy tôi có thể đảm nhận công việc trợ thủ này."

Nguyễn Dao nhíu mày: "Không phải cô ở bộ phận văn nghệ sao? Cô không thích công việc bên đó à?"

Khương Anh gật đầu: "Tôi tự nhận bản thân không học văn nghệ chuyên nghiệp, tôi tới căn cứ vì muốn cống hiến cho sự nghiệp dầu mỏ, nhưng tôi tới chậm nên không kịp tham gia giải thi đấu chọn người vào đội khai thác dầu mỏ nữ."

Nguyễn Dao: "Vậy vì sao cô lại muốn đến công xưởng làm trợ thủ? Việc của công xưởng chủ yếu liên quan đến xử lí đồ đan bằng tre, không liên quan đến dầu mỏ, đây cũng không phải làm chuyện cô dự định làm ban đầu, không phải sao?"

Khương Anh: "Qua mấy tháng làm việc, nhất là khi nhìn thấy những việc trưởng xưởng Nguyễn làm cho căn cứ, tôi cảm thấy không nhất định phải xử lí việc liên quan đến dầu mỏ, chỉ cần là việc có thể vì nhân dân phục vụ, có thể cống hiến cho căn cứ thì cương vị nào cũng giống nhau."

Nguyễn Dao đặt lọ tráng men xuống, không lên tiếng.

Khương Anh không khỏi sốt ruột: "Trưởng xưởng Nguyễn, có phải cô còn giận chị họ tôi không? Tôi giải thích thay chị họ của tôi với cô, thật xin lỗi."

Nguyễn Dao xua tay: "Cô là cô, chị họ cô là chị họ cô, huống hồ chuyện này cũng đã qua, tôi không để ở trong lòng, tôi chỉ đang nghĩ xem thím Xuân Hoa và phó sở trưởng có biết quyết định của cô không?"

Khương Anh gật đầu như giã tỏi: "Bố mẹ tôi đều biết, bọn họ rất ủng hộ quyết định của tôi, còn để tôi đi theo cô học tập thật tốt nữa!"

Nguyễn Dao gật đầu: "Vậy được, cô nói một tiếng với lãnh đạo ở bộ phận văn nghệ, sau đó từ mai bắt đầu làm việc bên này đi."

Khương Anh vui đến nỗi đỏ bừng cả mặt: "Cảm ơn trưởng xưởng Nguyễn, nhất định tôi sẽ làm tốt!"

Nhìn dáng vẻ của Khương Anh giống như vừa được thêm sức mạnh xong, Nguyễn Dao cũng không nhịn được mà bị lây nhiễm, lúc đầu cô muốn tìm cơ hội đưa Ôn Bảo Châu đến, nhưng lúc này Ôn Bảo Châu không qua được.

Hơn nữa công xưởng không chỉ cần một trợ thủ, đến khi thiết lập chức vị còn cần nhiều, cho nên lúc đó Ôn Bảo Châu đến cô lại sắp xếp cho cô ấy một vị trí khác là được.

Việc chuẩn bị công xưởng cứ như vậy sôi nổi tiến lên, chuyện này còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng của Nguyễn Dao.

Sau khi thương lượng với bí thư Trịnh, công xưởng được đặt tên là công xưởng thủ công Liễu Nghệ.

Căn cứ phân cho công xưởng một khu đất trống, sau đó Nguyễn Dao cùng một nhóm người nhà báo danh bắt tay vào xây nhà máy.

Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?

Nhóm người nhà của căn cứ đều là người tài giỏi, xuống được phòng bếp, trồng được lương thực, lúc trước khi vừa đến căn cứ cũng là các cô xây nhà với mọi người.

Cho nên hiện tại xây công xưởng và nhà kho đơn giản, đối với các cô mà nói thì không có chút khó khăn nào.

Công việc không khó nhưng lại vô cùng mệt mỏi, nhất là trong thời tiết nóng bức như thế này. Nguyễn Dao và mọi người cùng nhau làm việc dưới ánh mặt trời, mỗi ngày đều ra một thân đầy mồ hôi.

Nhiều người đã bị phơi đen đi, nhưng thể chất của Nguyễn Dao lại phơi nắng không đen, chỉ đen hơn ngày trước một chút, nhưng so với mọi người thì cô giống như một miếng đậu phụ vậy, vừa trắng vừa mềm.

Mọi người hâm mộ không thôi, nhất là những đồng chí nữ trẻ tuổi, người nào người nấy đều đỏ mắt.

Ngoại trừ xây dựng công xưởng và nhà kho ra, Nguyễn Dao cũng không trì hoãn những việc khác, trước đó cô đã cải tiến hàng mẫu lại một lần nữa rồi đưa bí thư Trịnh mang đi báo danh tham gia sát hạch hội chợ.

Đến khi công xưởng và nhà kho gần hoàn thành thì tin tức tốt cũng truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận