Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 355. Đoạn tử tuyệt tôn 3

Chương 355. Đoạn tử tuyệt tôn 3


Tính cách Ôn Bảo Châu không còn giống như trước, mặc dù rất khó chịu nhưng cô ấy rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Nguyễn Dao cũng không giúp được gì, cô chỉ có thể làm chút thức ăn ngon để an ủi cô ấy.

Đúng lúc nhà Sa Y Nhiên đưa cho cô một con gà mái, hạt dẻ giáo sư Cố gửi hôm trước cũng chưa ăn hết, Nguyễn Dao để Tần Lãng xử lí gà mái, sau đó chuẩn bị làm thịt gà kho hạt dẻ.

Gà mái không quá lớn nhưng lại là gà nhà tự nuôi, thịt vô cùng tươi ngon.

Nấu hạt dẻ rồi bóc vỏ, chặt thịt gà thành miếng nhỏ chần qua trước, sau đó bỏ các loại gia vị vào chảo dầu nóng, khi nào có mùi thơm thì bỏ thịt gà vào xào cùng, đảo mấy lần rồi bỏ hạt dẻ vào, cuối cùng bỏ nước không ngập thịt gà và hạt dẻ, đậy nắp lại hầm lửa nhỏ là được.

Nhân lúc thịt gà kho hạt dẻ vẫn đang nấu, cô lại làm thêm một bát canh cá đậu hũ và thịt xào cải trắng.

Ôn Bảo Châu cũng không ngồi yên, cô ấy luôn ở trong bếp giúp đỡ một tay, đến khi làm xong đồ ăn ba người đều không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Thịt gà kho hạt dẻ có màu hồng bóng loáng, mùi hương mê người xông vào khoang mũi, chưa ăn cũng khiến người khác chảy nước miếng.

Canh cá đậu hũ tươi non, mềm trơn, canh màu trắng sữa giống như sữa bò vậy, rải thêm chút hành thái lên trên, trong trắng có xanh, đẹp mắt lại ngon miệng.

Mặc dù thịt xào cải trắng là món ăn phổ thông hàng ngày nhưng có thịt, có rau, lại có canh, đơn giản nhưng cũng đủ để thỏa mãn.

Ôn Bảo Châu vốn là một người ham ăn, được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, dường như sự tổn thương trong tâm hồn cô ấy cũng được chữa lành trong nháy mắt: “Nguyễn Dao, tôi cảm thấy cô ngày càng nấu cơm ngon hơn.”

Chỉ dùng mình nước thịt gà kho hạt dẻ ăn lẫn với cơm, không cần những đồ ăn khác cô ấy cũng có thể ăn được ba bát to!

Nguyễn Dao thấy cô ấy bình thường trở lại, trong lòng cũng yên tâm: “Thích thì cô ăn nhiều một chút.”

Tần Lãng thấy lực chú ý của Nguyễn Dao đều ở trên người Ôn Bảo Châu, anh cầm đũa lên gắp cho cô một miếng thịt gà: “Em cũng ăn nhiều một chút.”

Gắp xong còn nhìn cô chăm chú.

Nguyễn Dao lập tức hiểu rõ ý của anh, cô vốn không muốn quan tâm nhưng thấy Tần Lãng cứ nhìn mình chằm chằm không động đậy, cô đành phải nâng đũa lên gắp cho anh một miếng thịt gà: “Anh cũng ăn nhiều... phao câu gà một chút.”

Tần Lãng: “...”

“Phụt phụt...”

Ban nãy Ôn Bảo Châu còn nhìn bọn họ phát cơm chó mà cảm thấy khổ sở khi nghĩ đến chuyện tình cảm của mình, ai ngờ một giây sau Nguyễn Dao lại nói câu này khiến cô ấy không nhịn được mà bật cười.

Thật ra Nguyễn Dao đã sớm vứt phao câu đi, cô chỉ trêu Tần Lãng mà thôi.

Tần Lãng cũng nhanh chóng phát hiện ra, anh còn chưa kịp nói gì thì Lâu Tuấn Lỗi đã đi vào.

Hôm qua, sau khi Lâu Tuấn Lỗi rời đi cậu vẫn luôn không có tin tức gì, mọi người cũng thừa nhận việc cậu và Ôn Bảo Châu chia tay, cho nên lúc Nguyễn Dao nấu cơm cũng không mời cậu đến.

Lúc này đột nhiên cậu xông vào khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Nguyễn Dao khách sáo nói: “Kỹ sư Lâu ăn cơm chưa? Em có muốn ăn cùng mọi người không?”

Vẻ mặt Ôn Bảo Châu không được tự nhiên, cô ấy cầm bát cơm đứng lên nói: “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”

Hiện tại cô ấy cũng không biết nên đối mặt với Lâu Tuấn Lỗi như thế nào, mặc dù thời gian hai người yêu đương rất ngắn, giữa đó cũng chỉ trao đổi hai ba bức thư với nhau nhưng trong lòng cô ấy đã thừa nhận người Lâu Tuấn Lỗi này rồi.

Đây là lần đầu tiên cô ấy tìm người yêu, không ngờ lại kết thúc như vậy, nhưng chuyện này cũng không thể trách cậu được, là lỗi của cô ấy.

Lâu Tuấn Lỗi tiến lên trước hai bước nắm lấy cánh tay Ôn Bảo Châu: “Đồng chí Ôn, anh, anh đã nói chuyện và thương lượng với cha mẹ rồi, bọn họ không ngại chuyện của nhà em, cho nên anh muốn tiếp tục yêu đương với em!”

Miệng Ôn Bảo Châu mở to giống như cá vàng vậy, cô ấy nhìn Lâu Tuấn Lỗi: “Anh, anh nói cái gì?”

Lâu Tuấn Lỗi buông tay cô ra, có chút ngượng ngùng gãi mũi: “Thật ra lúc đầu cha mẹ anh có chút ngại, nhưng anh nói với họ rằng nếu họ không đồng ý anh sẽ không kết hôn, sẽ để nhà họ Lâu đoạn tử tuyệt tôn!”

Nguyễn Dao: “...”

Tần Lãng: “...”

Ôn Bảo Châu: “...”

Ba người nghe như vậy thì khóe miệng đều giật giật, hành động như vậy đúng là nên đánh gãy chân mới phải.

Nhưng đánh thì đánh, làm vậy rất có hiệu quả.

Mặt Ôn Bảo Châu đỏ lên: “Như vậy không tốt lắm đâu? Nhất định cha mẹ anh sẽ tức giận.”

“Họ cũng chỉ tức giận một lúc thôi, bọn họ càng muốn anh kết hôn sớm một chút để sinh mấy đứa cháu trai cho họ hơn, cho nên...” Nói đến đây, Lâu Tuấn Lỗi dừng lại một chút: “Đồng chí Ôn, em đồng ý gả cho anh không?”

Nguyễn Dao: “!!!”

Tần Lãng: “!!!”

Ôn Bảo Châu: “!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận