Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 159. Vậy làm sao có thể? 2

Chương 159. Vậy làm sao có thể? 2


"Đi đi đi, chúng ta vào phòng họp."

Chủ nhiệm Hồ còn nóng vội hơn cả Nguyễn Dao, lôi kéo cô đi vào phòng họp, vì không để cho người khác nghe được cuộc nói chuyện, chủ nhiệm Hồ còn đóng cửa lại nữa.

Bốn trợ lý khác tám mắt nhìn nhau, trong lòng ngoài ghen tị thì vẫn là ghen tị.

Chủ nhiệm Hồ ngồi xuống rồi vội hỏi: "Thanh niên tri thức Nguyễn, cô có cách gì để trợ giúp các nữ đồng chí?"

Nguyễn Dao không lập tức tung ý nghĩ của mình ra: "Chủ nhiệm Hồ, bác cảm thấy vì sao bình thường đàn ông luôn làm chủ gia đình?"

Chủ nhiệm Hồ ngẩn ra một chút: "Không phải từ trước tới nay đều như vậy sao? Nam đối ngoại nữ đối nội, bình thường gia đình chỉ có đàn ông được lên tiếng."

Nguyễn Dao lắc đầu: "Marx đã từng nói cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, đối với quốc gia là như thế, đối với gia đình cũng vậy, hiện tại xã hội của chúng ta sở dĩ hình thành hình thức gia đình nam đối ngoại nữ đối nội, là vì bình thường trong gia đình, đàn ông kiếm được nhiều tiền hơn, cho nên bọn họ là chỗ dựa vững chắc, chuyện trong nhà cũng do bọn họ định đoạt."

"Nói một cách khác, nếu như phụ nữ chúng ta cũng có thể kiếm tiền, thậm chí tiền kiếm được nhiều hơn so với đàn ông, lúc đó trong nhà ai có tiếng nói hơn còn chưa biết, nếu phụ nữ có thể độc lập kinh tế, còn sợ không thể đứng dậy được sao?"

Rất nhiều phụ nữ bị bạo hành gia đình nhưng lại không ly hôn, chung quy cũng là do không độc lập về mặt kinh tế, một khi ly hôn các cô ấy có thể nuôi sống chính mình không cũng là một vấn đề.

Hơn nữa còn có những vấn đề khác, cho nên dù là bị đánh cho mặt mũi bầm dập, suýt mất mạng, các cô ấy cũng không nghĩ tới việc ly hôn, cho nên cô muốn giải quyết vấn đề này từ gốc rễ.

Chủ nhiệm Hồ nghe vậy, có chút đăm chiêu gật đầu: "Cô nói có lý, túi tiền dày thì có thể đứng thẳng lưng.*”

*Ý câu này là có tiền rồi thì không cần phải khom lưng cung phụng đàn ông nữa.

Nói chi cho xa, ngay dòng họ của bà đây, nhà mấy chị em bà đều có công việc ở đơn vị, cho nên ở nhà đều có quyền lên tiếng, đàn ông lại càng không dám giống như đàn ông khác, động một chút là đánh mắng bọn họ.

Nếu như chồng bà dám đánh bà hoặc là ngoại tình, vậy thì bà sẽ dám ly hôn, sau khi ly hôn, với tiền lương của bà, bà cũng không sợ không thể nuôi sống bản thân mình.

Nguyễn Dao tiếp tục dẫn dắt từng bước: "Trước đây Liên đoàn Phụ nữ của công xã chúng ta làm nhiều như vậy, phê bình rồi lại tuyên truyền tập tranh, nếu không thể củng cố loại kết quả này, vậy thì sẽ phí công vô ích, cho nên chúng ta nhất định phải trợ giúp các nữ đồng chí của công xã đứng lên."

Đương nhiên chủ nhiệm Hồ đương nhiên không muốn cố gắng trước đó thành công cốc, vội vàng hỏi: "Vậy thì thanh niên tri thức Nguyễn có ý kiến gì hay không?"

Nguyễn Dao: "Tục ngữ nói gần núi ăn nhờ núi, gần sông ăn nhờ sông*, Taratu chúng ta có thực vật tài nguyên phong phú, tỷ như cỏ lau, cây mận gai, cây liễu vân vân, những thứ này đều có thể làm nguyên liệu chủ yếu để đan giỏ đan sọt, các nữ đồng chí thông minh khéo tay, nếu chúng ta có thể thành lập một đội ngũ nữ giới làm thủ công mỹ nghệ, huấn luyện các cô ấy xong thì để các cô làm ra hàng mỹ nghệ, sau đó bán đi, như vậy có thể trợ giúp các nữ đồng chí độc lập theo đúng nghĩa đen, để các cô ấy đứng lên làm chủ trong nhà."

*ý nói nơi mình sống có điều kiện thế nào thì phải dựa vào điều kiện đấy mà sống.

Lời nói phía trước chủ nhiệm Hồ nghe được hai mắt ánh sáng, sau khi nghe được phía sau không khỏi nhíu mày: "Như vậy có thể chứ? Quốc gia không cho phép tư nhân mua bán, đây không phải phạm vào chủ nghĩa tư bản sai lầm sao?"

Nguyễn Dao: ""Dĩ nhiên không phải lấy danh nghĩa của tư nhân tiến hành mua bán, mà là lấy danh nghĩa của công xã, tôi biết không ít công xã ở phía Nam có trang trại nuôi heo, nuôi gà, ngay cả Taratu chúng ta cũng có chăn nuôi nuôi bò dê ngựa, cho nên chờ sau khi hàng mỹ nghệ được làm ra, chúng ta lấy danh nghĩa của công xã thành lập một công xưởng chế tác thủ công mỹ nghệ., cứ như vậy sẽ không phải đi con đường Tư bản Chủ nghĩa nữ."

"Hơn nữa, chúng ta là lấy của dân dùng cho dân cho dân, đầu tiên chúng ta dùng chính tài nguyên của đội sản xuất, sẽ không phiền thêm phiền cho quốc gia, tiếp theo là để các xã viên kiếm tiền, chúng ta không lấy cái kim sợi chỉ của dân chúng, mà còn trợ giúp bọn họ sống tốt hơn, đây không phải tôn chỉ của Đảng ta từ trước đến nay sao?"

"Một điểm cuối cùng là, so với việc chăn heo nuôi gà, chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng sẽ lỗ vốn, bởi vì không cần bỏ tiền mua các loại tài nguyên như cỏ lau, chẳng sợ việc không bán được đồ thủ công chúng ta làm ra dẫn đến lỗ vốn, cùng lắm là tốn chút thời gian, đồ vật không bán được thì có thể chia cho các nữ đồng chí, nói tóm lại, đây là một vụ mua bán không vốn vạn lời."

Nguyễn Dao thao thao bất tuyệt, một cái miệng nhỏ nhắn cứ liến thoắng, nói từ đến mức chết thành sống người ta cũng tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận