Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 211. Đau đớn khó tả 5

Chương 211. Đau đớn khó tả 5


“Là gì vậy?”

“Chủ nhiệm văn phòng cục đường sắt.”

Phóng viên Từ nhíu mày: “Không ngờ lại là người của cục đường sắt.”

Nguyễn Dao làm ra vẻ mặt lo lắng: “Chẳng lẽ quyền lực của anh ta đã lớn đến mức báo chí đều phải né tránh ba phần sao? Nếu như vậy, vậy thì còn ai có thể làm chủ cho tôi?”

Phóng viên Từ nhìn thấy hốc cô lại đỏ lên một lần nữa, lo lắng cô sẽ khóc, vội vàng nói: “Đồng chí Nguyễn, cô yên tâm, tòa soạn chúng tôi không phải là sợ anh ta, chẳng qua chuyện này không phải chuyện nhỏ, tôi phải báo cáo với tổng biên tập rồi mới có thể trả lời cô.”

Nguyễn Dao gật đầu: “Vậy thì làm phiền phóng viên Từ rồi.”

Phóng viên Từ đi hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó vẻ mặt kích động trở về: “Đồng chí Nguyễn, tổng biên tập chúng tôi nói chuyện này ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, nói tôi nhất định phải đưa tin thật tốt. Cô yên tâm, tòa soạn chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía cô chủ trì công đạo cho cô!”

Tảng đá lớn trong lòng Nguyễn Dao rơi xuống đất, cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn phóng viên Từ, cảm ơn cả tổng biên tập của các anh nữa, nếu không có toàn soạn các anh thì tôi thật sự không biết nên làm cái gì.”

Phóng viên Từ xua tay bảo cô không cần khách khí: “Đồng chí Nguyễn có chỗ ở chưa? Có cần tôi dẫn cô đến nhà khách không?”

Nguyễn Dao lắc đầu: “Không cần, tôi có người thân ở đây, tối nay tôi đến nhà bà ấy ở.”

Sau đó, hai người hẹn ngày mai cùng nhau về công xã phỏng vấn đưa tin.

Lúc này trong lòng phóng viên Từ còn cấp bách hơn cả Nguyễn Dao, nếu chuyện này được đưa tin, sau này toàn bộ người dân khu An Nhĩ Tát sẽ nhớ tên Từ Đông Thăng của anh ta.

Nói không chừng đến cuối năm, vị trí của anh ta có thể được thăng tiến.

Đi ra từ tòa soạn, Nguyễn Dao đi xe buýt đến đại viện quân đội.

Giáo sư Cố nhìn thấy cô, câu đầu tiên chính là: “Đứa bé ngoan, cháu xuất hiện ở thị trấn lúc này có phải chịu tủi thân gì rồi không?”

Kể từ khi hiểu chuyện, cô chưa bao giờ khóc, là một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, cô không có quyền khóc, vì vậy cô đã quen với việc nuốt tủi hờn vào trong.

Nhưng lúc này nghe giáo sư Cố nói, Nguyễn Dao nhịn được được mũi chua xót: “Cháu… Không có tủi thân, nhưng đúng là cháu đã gặp phải một chuyện.”

Giáo sư Cố vội vàng kéo cô vào trong phòng, tự mình pha cho cô một ly sữa lúa mạch, rồi lại cầm một chút điểm tâm tới: “Đứa bé ngoan, đừng sợ, nói cho bà biết đã xảy ra chuyện gì.”

Sau khi nghe nguyễn Dao nói chuyện xong, giáo sư Cố vừa tức giận vừa đau lòng, xoa đầu cô nói: “Đã như vậy rồi còn nói không tủi thân, cháu yên tâm, chuyện này bà giúp cháu giải quyết.”

Nguyễn Dao lắc đầu: “Chuyện thì cháu đã giải quyết xong rồi, vừa rồi cháu đến tòa soạn, tòa soạn quyết định công bố chuyện này, sáng mai cháu sẽ về công xã cùng phóng viên Từ làm thu thập tin tức.”

Giáo sư Cố vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Cháu đứa nhỏ này thật sự rất thông minh, biết tìm tòa soạn giúp đỡ, chỉ là tòa soạn chỉ có thể khiến hai người Trương Tiếu Thúy và bà Trương bị khiển trách, nhiều lắm là khiến bọn họ bị cách chức. Nhưng chỉ cần nhà họ Trương còn đó, nhất là Trương Tiếu Thúy một ngày vẫn còn là vợ chủ nhiệm cục đường sắt, thì vẫn còn là uy hiếp với cháu, cho dù không phải vì cháu thì chuyện này cũng không thể giải quyết như vậy.”

Nói xong bà đứng lên đi vào thư phòng gọi điện thoại, vài phút sau mới trở ra.

“Bà đã nói với cháu ba rồi, cháu kiên nhẫn chờ đợi, nghe bà nói, tốt nhất ngày mai cháu không nên về xã nhanh như vậy, nếu nhà họ Trương nghe được tiếng gió, không chừng chó cùng rứt giậu sẽ bất lợi cho cháu, cháu vẫn nên ở lại chỗ bà.”

Vật liệu, sản phẩm đã sẵn sàng, số lượng đơn đặt hàng và phong cách mấy người Ôn Bảo Châu đều đã biết, mấy thầy dạy cũng chỉ cần thực hiện dựa theo sắp xếp sản xuất đã định sẵn của cô, cho dù cô không trở về thì vấn đề cũng không quá lớn, ngược lại nếu cô trở về, đến lúc đó người nhà họ Trương đi tìm cô, không chừng sẽ ảnh hưởng đến quá trình sản xuất.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Dao gật đầu: “Bà nói rất có lý, vậy để ngày mai cháu nói với phóng viên Từ một tiếng, bảo anh ấy giúp cháu gửi lời về.”

Giáo sư Cố nghe cô đồng ý ở lại, nhất thời mặt mày cười vui vẻ: “Được rồi, để bà bảo cháu sáu tối nay mua chút thịt về…”

Lời còn chưa dứt, bà đột nhiên vỗ mạnh vào trán: “Sao bà lại quên được chứ, ngày mốt là sinh nhật của cháu ba, bà vốn định ngày mai đi qua căn cứ. Đúng là người già hồ đồ, Dao Dao, nếu không thì ngày mai cháu đi cùng bà được không?”

Nguyễn Dao: “...”

Giáo sư Cố nói bà vừa nhớ ra ngày mốt là sinh nhật của Tần Lãng, sao cô lại thấy không đáng tin như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận