Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 380. Tiền kinh doanh 1

Chương 380. Tiền kinh doanh 1


Đinh Hạo Văn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Dao trên tờ giấy, đáy mắt lóe lên ánh sáng gian xảo, cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh Thanh đang co rút trong một góc, hỏi: "Cô gái này là ai? Tại sao trên người cô lại mang cái này?"

Đinh Hạo Văn vô học, nhưng bình thường làm nghề này gã cũng sẽ tiếp xúc với một ít người ở ngoài tỉnh, thường xuyên qua lại thì học được tiếng phổ thông, mặc dù không quá tiêu chuẩn, nhưng đủ cho Nguyễn Thanh Thanh nghe hiểu.

Sắc mặt Nguyễn Thanh Thanh tái nhợt chui rúc trong góc, cô ta cho rằng tối này mình nhất định không thể giữ được trong sạch, không ngờ đến lúc mấu chốt tên này là dừng lại.

Cô ta ngẩng đầu nhìn tờ báo trong tay gã, bộ dạng Nguyễn Dao trên tờ báo đập vào mắt cô ta, lồng ngực của cô ta thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, nhưng lại không dám phát tiết tức giận trước mắt Đinh Hạo Văn này, nói nhỏ như muỗi kêu: "Đây là tôi cắt xuống từ một tờ báo."

Đinh Hạo Văn lộ vẻ không kiên nhẫn: “Tôi hỏi cô, cô gái này là ai? Không phải hỏi cô lấy cái này từ đâu, nghe hiểu không?"

Nguyễn Thanh Thanh bị quát đến run rẩy cả người, nhưng đầu óc lại hiếm khi tỉnh táo như lúc này, cô ta liếc mắt nhìn Đinh Hạo Văn, một suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu cô ta: "Chị ta này tên là Nguyễn Dao, tôi và mẹ cố ý từ thủ đô đến đây tìm chị ta."

"Nguyễn Dao."

Đinh Hạo Văn đọc lại hai chữ này, "Thật là một cái tên hay, người đẹp tên cũng rất dễ nghe."

Nguyễn Thanh Thanh giật mí mắt, lấy hết can đảm hỏi: “Đại ca, anh biết Nguyễn Dao sao?"

Đinh Hạo Văn không trả lời cô ta, liếc mắt nhìn cổ và bả vai trần lộ ra của cô ta, nhưng vừa nhìn lập tức đã không còn hứng thú: “Cô gái tên là Nguyễn Dao này có quan hệ gì với cô, tại sao các người lại cố ý từ thủ đô đến đây tìm cô ấy?"

Đoán chừng trí thông minh cả đời này của Nguyễn Thanh Thanh chỉ dùng được lần này, cô ta quan sát sắc mặt Đinh Hạo Văn, nói ra suy nghĩ ác độc vừa mới nghĩ ra.

"Nguyễn Dao là chị nuôi của tôi, cha mẹ tôi nhận nuôi chị ta từ nhỏ, ai biết chỉ là một đồ vô ơn không có lương tâm, sau khi lên làm xưởng trưởng thì không nhận cha mẹ tôi, còn cắt đứt quan hệ với chúng tôi, lần này chị ta đến Dương Thành tham gia hội chợ Quảng Châu, chúng tôi cố ý đến tìm lãnh đạo của chị ta, muốn lãnh đạo chị ta phân xử công bằng."

Đinh Hạo Văn nghe vậy thì ngẩn ra, hơi nhướng mày: "Cô vừa mới nói gì? Nguyễn Dao là xưởng trưởng?"

Đinh Hạo Văn cảm thấy nhất định mình nghe lầm rồi, gã đã gặp Nguyễn Dao, bộ dạng kia của cô nhiều nhất cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, nhìn qua vừa non vừa mềm, sao có thể làm xưởng trưởng được?

Nguyễn Thanh Thanh thấy Đinh Hạo Văn quả nhiên cảm thấy hứng thú, kéo lại quần áo trên người, xít lại gần một chút, nói: "Đại ca, tôi không có lừa gạt anh, Nguyễn Dao chị ta thật sự làm xưởng trưởng, báo chí còn đăng chuyện của chị ta nữa mà."

Đinh Hạo Văn nghi ngờ nhìn Nguyễn Thanh Thanh: “Vậy cô nói thử công xưởng của cô ấy tên là gì?"

Nguyễn Thanh Thanh có lừa gạt gã hay không, chút nữa gã đi hỏi thăm một chút là biết.

Nguyễn Thanh Thanh cắn môi, suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc khi sự kiên nhẫn của Đinh Hạo Văn đã gần biến mất, thì mới nhớ được: "Tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra rồi! Công xưởng đó tên là công xưởng đan thủ công Liễu Nghệ."

“Công xưởng đan thủ công Liễu Nghệ." Đinh Hạo Văn đọc lại tên này hai lần, xoay người muốn đi.

Nguyễn Thanh Thanh sốt ruột, tiến lên ôm lấy chân gã: “Đại ca, tôi cầu xin anh bỏ qua cho mẹ con chúng tôi, các người đi bắt Nguyễn Dao đi, chị ta vừa xinh đẹp vừa có tiền, một người như chị ta cũng có thể thay thế hai mẹ con chúng tôi, cầu xin các người bỏ qua cho chúng tôi, chỉ cần anh đồng ý bỏ qua cho chúng tôi, tôi có thể giúp anh bắt Nguyễn Dao!"

Định Hạo Văn cúi đầu cười như không cười nhìn cô ta: “Trái lại cô rất tự biết mình, một Nguyễn Dao có thể thay thế bốn năm người các cô! Cũng không cần cô phải nói cho tôi biết!”

Nói xong gã kéo ống quần mình về, sau đó đi không quay đầu lại.

Gã muốn đi hỏi thăm một chút, sau đó mới có thể hành động, báu vật như Nguyễn Dao, nếu như có thể bắt được, tuyệt đối có thể kiếm được đầy bồn tiền, hơn nữa trước khi bán, gã còn có thể nếm được mùi vị người đẹp tuyệt sắc này.

Đinh Hạo Văn mới bước ra cửa nhà, lập tức đã nghe được tiếng kêu gào đầy hoảng sợ của phụ nữ truyền đến, nhưng rất nhanh thanh âm kia đã biến mất.

Ở trong nhà Nguyễn Thanh Thanh chẳng ngờ rằng Đinh Hạo Văn vừa rời đi, một đám súc sinh lại tới.

Mấy tên kia vây quanh động tay động chân với cô ta, ngoại trừ không phá thân cô ta, chuyện khác nào cũng đã làm, ầm ĩ đến cuối cùng, Nguyễn Thanh Thanh cũng đã mệt mỏi, giống như một con búp bê bị phá nát nằm yên bất động, mặc cho đám người kia làm xằng làm bậy trên người mình.

Chỉ là nếu có người liếc nhìn cô ta một cái, sẽ thấy trong tròng mắt của cô ta không phải là sự tuyệt vọng, mà là thù hận đang điên cuồng thiêu cháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận