Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 207. Đau đớn khó tả 1

Chương 207. Đau đớn khó tả 1


Trên mặt đất có một tảng đá nhô ra, hoa cúc của Trương Tiếu Thúy đụng vào trên đó, đau đớn hét lên một tiếng, trong nháy mắt nước mắt trào ra.

Đau đớn khó tả.jpg

Tất cả mọi người đều đang lao về phía nhà ăn như những con dê vừa được thả, nhưng lúc này nhìn thấy Trương Tiếu Thúy bị đá bay ra ngoài, tất cả đều sững sờ.

Trời ạ, phó xưởng trưởng Nguyễn trông thanh tú mảnh mai như thế, hóa ra lại mạnh vậy sao?

Nguyễn Dao ưu nhã rút chân về, từ trên cao nhìn xuống Trương Tiếu Thúy: “Tôi tự làm chủ hôn sự của tôi, em chị có thể là một viên ngọc quý ở trong mắt chị, nhưng trong mắt tôi, cậu ta còn không bằng một đống cứt chó!” “

Tất cả mọi người: “...!”

Mẹ Trương nghe vậy máu nóng xông lên não, lập tức mất lý trí: “Con đĩ ti tiện này, tao đánh chết mày! Tao đánh chết mày!”

Thấy vậy, Ôn Bảo Châu cũng định thần lại, lao tới như lốc xoáy, dập đầu vào bụng mẹ Trương.

Mẹ Trương bị đẩy ngã xuống đất, sắc mặt đen như cống nước thối: “Tụi bây được lắm! Còn dám động thủ với tụi tao, hai người tụi bây thực sự chán sống rồi!”

Nguyễn Dao nghiêng đầu tỏ vẻ kiêu ngạo: “Tôi thấy bà mới là người không có lưu luyến gì trên đời này, còn dám ép tôi gả cho con trai của bà, bà có biết tôi là ai không? Tôi là phó xưởng trưởng của nhà máy sản xuất đồ đan ở công xã đấy!“

“Chỉ là một chức vụ phó xưởng trưởng cũng dám lấy ra nói, chồng tao là chủ nhiệm của cục lâm nghiệp, tao là phó chủ nhiệm đoàn văn công, con rể lớn của tao là chủ nhiệm cục đường sắt. Bọn có thể coi trọng mày là phúc khí của cô. Con đĩ không biết trời cao đất rộng!”

Mẹ Trương tức giận sắp chết rồi.

Bà ta cảm thấy rằng nếu một cô gái từ gia đình công nhân có thể gả đến Nhà họ Trương bọn họ, thì đó chính là tổ tiên trên trời có linh thiên, cô ta hẳn là phải mang ơn đội nghĩa và cố gắng lấy lòng bọn họ ở khắp nơi mới đúng.

Ai mà ngờ được rằng đồ con đĩ ti tiện hồ ly tinh này không chỉ mắng gia đình họ là cặn bã mà còn coi thường quý tử của bà, cô ta mà xứng sao!

Nguyễn Dao chế nhạo: “Bảo sao lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra cả gia đình đều là cán bộ! Nhưng để tôi nói cho bà biết, bây giờ là xã hội mới rồi, bà và người thân đều làm cán bộ lại vẫn đi ép hôn, mấy người là muốn làm gì đây, muốn phục hồi chế độ phong kiến, muốn làm hoàng đế sao?”

Mọi người nghe thấy lời này, không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.

Ép hôn! Phục quốc làm hoàng đế! Tội này rất nặng.

Hiện trường yên tĩnh.

Trong lòng Trương Tiếu Thúy thầm kêu một tiếng không xong.

Vừa rồi chị ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, bây giờ rốt cuộc chị ta cũng là biết không đúng chỗ nào, Nguyễn Dao đang bẫy bọn họ!

“Đồng chí Nguyễn, cô cũng không nên bịa chuyện. Chúng tôi ép hôn lúc nào? Trước đó chúng tôi đã thông qua ý kiến của người lớn nhà cô rồi!”

Nguyễn Dao phớt lờ chị ta, xoay người, mắt hồng hồng nói với mọi người: “Vô số người làm cách mạng đời trước đã rơi đầu chảy máu, để con cháu chúng ta được sống trong một xã hội mới tươi sáng, không còn bị xã hội cũ đánh đập. Thế nhưng mấy người làm cán bộ đã không vì dân làm chủ thì thôi, lại còn ỷ thế hiếp người, ghê tởm như bọn địa chủ trong xã hội cũ vậy! “

“Vừa rồi mọi người đã nghe được, trong hai người này, một người là phó chủ nhiệm đoàn văn công, một người là vợ của chủ nhiệm cục đường sắt thị trấn. Bọn họ vừa đến đã nói tôi với thư ký Trương sẽ kết hôn vào tháng tới. Lúc đó tôi rất bối rối, số lần tôi gặp thư ký Trương có thể đếm được trong lòng bàn tay, sao tự nhiên lại đính hôn rồi? Tất nhiên là tôi không đồng ý, nhưng như mọi người đã thấy, đồng chí Trương Tiếu Thúy không nói được liền đi lên đánh tôi, phó chủ nhiệm đoàn văn công liên tục mắng tôi là đĩ. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sống trong một xã hội mới mà lại bị người ta đối xử ác độc như vậy...”

Vừa nói, nước mắt vừa chảy dài trên má.

Mỹ nhân rơi lệ, điềm đạm đáng yêu, càng dễ làm người ta động lòng trắc ẩn.

Vả lại, Nguyễn Dao đã giúp đỡ rất nhiều phụ nữ trong công xã, nếu không có cô thì rất nhiều phụ nữ vẫn đang bị chồng và mẹ chồng ngược đãi, nếu không có cô thì họ đã không có cơ hội vào công xưởng.

Nghĩ đến đây, các chị em bùng nổ!

Họ đi lên, vây thành một bức tường người, bảo vệ Nguyễn Dao ở sau lưng.

“Phó xưởng trưởng Nguyễn, cô đừng sợ, chỉ cần có chúng tôi ở đây, chúng tôi nhất định sẽ không để bọn họ làm tổn thương cô.”

“Đúng vậy, nếu bọn họ dám ép cô kết hôn, chúng tôi sẽ lập tức cùng nhau đi tố cáo bọn họ với chính phủ!”

“Làm quan không vì dân làm chủ, bọn họ nên bị bắt lại và phê bình!”

Có người còn đến gần Trương Tiếu Thúy và mẹ Trương, nhổ nước bọt vào mặt họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận