Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 372. Thật là nhớ cô 5

Chương 372. Thật là nhớ cô 5


Giang Xuân Hoa xoay chuyển tròng mắt một cái, cười trêu ghẹo nói: "Radio này là mua tặng cho người yêu của cháu đúng không?"

Bình thường Giang Xuân Hoa đều gọi Tần Lãng là kỹ sư Lãng, vào lúc này lại dùng từ người yêu để gọi, Nguyễn Dao cảm thấy có chút kỳ lạ, những cũng không nghĩ nhiều: "Vâng, mua tặng cho đồng chí Tần."

Giang Xuân Hoa cười càng rực rỡ hơn, "Tình cảm của hai người trẻ tuổi các cháu thật tốt, thím chờ uống rượu mừng của hai đứa."

Lỗ tai Nguyễn Dao hơi ửng đỏ, không lên tiếng.

Nhưng đứng ở một bên sắc mặt Đinh Hạo Tư lại trắng bệch giống như gặp quỷ, cả người như bị sét đánh trúng.

Đồng chí Nguyễn, cô ấy có người yêu rồi!!

Đồng chí Nguyễn, có người yêu rồi!

Có người yêu rồi!

Đinh Hạo Tư vô cùng bất ngờ, chẳng qua suy nghĩ lại cũng đúng, dáng vẻ đồng chí Nguyễn đẹp như vậy, lại ưu tú như vậy, có người yêu cũng là chuyện bình thường.

Nhưng tạm thời anh ta không có cách nào tiếp nhận sự thật này, điều kiện của anh ta cũng không kém, cần tài có tài, cần văn có văn, điều kiện gia đình cũng rất tốt, cho nên vẫn luôn rất kén chọn.

Bắt đầu từ mười tám tuổi vẫn có người luôn giới thiệu người yêu cho anh ta, nhưng anh ta không thích, thế mà với Nguyễn Dao, đây là lần đầu tiên anh ta có cảm giác động lòng, không ngờ lại là hoa đã có chủ.

Nguyễn Dao nói xong thấy vẻ mặt Đinh Hạo Tư tái nhợt, không khỏi hỏi: “Đồng chí Đinh, anh không sao chứ?"

Đinh Hạo Tư hoàn hồn, nhìn Nguyễn Dao với ánh mắt phức tạp: "Tôi không sao, thì ra radio này là đồng chí Nguyễn mua tặng cho người yêu của mình?"

Nguyễn Dao lại gật đầu: “Đúng vậy, là tặng cho người yêu, sinh nhật của anh ấy sắp đến, trước khi tôi đến Dương Thành đã đồng ý mua một món quà ở bên này tặng cho anh ấy, radio này rất thích hợp với anh ấy.”

Nghe thấy Nguyễn Dao nói như vậy, trong lòng Đinh Hạo Tư nổi lên bong bóng chua: "Người yêu của cô thật hạnh phúc."

Nguyễn Dao nghe vậy thì mỉm cười.

Giang Xuân Hoa cẩn thận nhìn vẻ mặt của Đinh Hạo Tư, lại nghe lời anh ta nói mới vừa rồi, trong lòng nghĩ hẳn chàng trai này đã biết khó mà lui, vì vậy thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng Nguyễn Dao cũng mua khăn quàng cổ lông dê kia, quyết định là món quà đầu tiên cô tặng khi Tần Lãng chuyển thành chính thức.

Những người khác cũng mua không ít đồ, có đặc sản, cũng một ít đồ chơi nhỏ, đều thắng lợi mà về.

Đi ra từ cửa hàng bách hóa tổng hợp, sắc trời đã tối rồi, đoàn người lại đến tiệm cơm nhà nước.

Lần này Nguyễn Dao thử món cơm móng heo ở nơi này, móng heo mềm đậm hương, vào miệng đã tan, tưới nước canh lên cơm trắng, không có đồ ăn cũng có thể ăn hai tô.

Mọi người lại ăn uống no bụng đi ra khỏi tiệm cơm, về đến nhà khách, mọi người dồn dập cảm ơn sự đi cùng của hai anh em nhà họ Đinh.

Trên đường trở về, Đinh Văn Tĩnh không nhịn được hỏi anh ba của cô ấy: "Anh ba, anh sao vậy? Sau khi đi ra cửa hàng bách hóa tổng hợp, bộ dạng của anh vẫn luôn không tập trung."

Đinh Hạo Tư thở dài một cái: “Không sao."

Mặc dù anh ta thích Nguyễn Dao, cảm thấy cô là người yêu lý tưởng trong mơ của mình, nhưng cô đã có người yêu rồi, dù anh ta thích nữa cũng không có tác dụng, anh ta không làm được chuyện phá hư tình cảm người khác, cũng không dám làm.

Hiện tại khắp nơi đều siết chặt tin tức, nếu như ai dáng làm chuyện thất đức, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tố cáo, cho nên mặc kệ là vì chính mình, hay là vì người nhà , anh ta đều không thể làm như vậy.

Đinh Văn Tĩnh thấy anh ba không muốn nói, cũng không truy hỏi, quả thật đi một ngày cô ấy rất mệt mỏi, chỉ muốn về sớm để nghỉ ngơi.

Nhìn hai anh em Đinh Hạo Tư và Đinh Văn Tĩnh đi xa, đoàn người Giang Xuân Hoa chuẩn bị trở về nhà khách, nhưng lại thấy Nguyễn Dao nhìn chằm chằm vào chỗ tối trước mặt.

Giang Xuân Hoa không khỏi đụng tay cô một cái, hỏi: “Sao vậy, Dao Dao, có chuyện gì xảy ra sao?"

Nguyễn Dao lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái: “Mới vừa rồi hình như cháu thấy bên kia có hai bóng người thoáng qua, nhưng nhìn kỹ lại thì không có gì cả, nhưng cháu vẫn luôn cảm thấy hình như chỗ đó có ai đó đang nhìn chằm chằm chúng ta."

Nghe nói như vậy, cánh tay Khương Anh nổi cả da gà: "Xưởng trưởng Nguyễn, cô đừng làm tôi sợ, lá gan của tôi rất nhỏ.”

Bây giờ đang là lúc phá bỏ tứ cựu, không thể nói bất kỳ lời mê tín nào, nhưng con người vẫn sẽ sợ ma, Khương Anh cũng rất sợ ma, nghe được lời của Nguyễn Dao, cô ấy sợ đến mức nắm chặt tay của mẹ mình.

Dù sao Giang Xuân Hoa cũng lớn tuổi, lá gan cũng lớn: “Nếu không thím đi qua nhìn thử một chút?"

Nguyễn Dao lắc đầu: “Không cần ạ, chắc là cháu nhìn lầm rồi, dù cho bên kia thật sự có người, chắc cũng là người địa phương, chúng ta vào thôi."

Giang Xuân Hoa nghĩ cũng cảm thấy có chút đúng, cũng không nói gì thêm, đoàn người vào nhà khách, mỗi người đi rửa mặt rồi đi ngủ.

Chờ đoàn người đi vào nhà khách, phía sau cột điện cách nhà khách năm mét không xa, có hai bóng người đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận