Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 192. Thăng quan phát tài 4

Chương 192. Thăng quan phát tài 4


Thư ký Tiểu Trương dừng lại, gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà khi đó ngài nói lý lịch của đồng chí Nguyễn còn yếu, cho nên không phê chuẩn.”

Bí thư Tống nghĩ một chút nói: “Cậu tìm đơn xin nhập Đảng của đồng chí Nguyễn, tôi xem lại một lần nữa.”

Xem lại lần nữa, nói rõ chuyện lần này có thể có chuyển biến

Trước đó thư ký Tiểu Trương thấy Nguyễn Dao không được phê chuẩn, trong lòng còn rất sốt ruột, nhưng mà cậu chỉ là một tên thư ký, dù sao đi nữa cũng kiêng dè quyết định của lãnh đạo nhất, cho nên có sốt ruột hơn nữa cậu cũng chỉ có thể để ở trong lòng.

Lúc này nghe được lời bí thư Tống, cậu vui mừng nhướng mày: “Được, tôi sẽ tìm bây giờ.”

Thư ký Tiểu Trương thật sự giỏi che giấu tâm trạng, bí thư Tống nhìn cậu như vậy, lập tức liền đoán được mấy phần, chỉ là trong lòng ông không có khả quan lắm.

Tuy rằng mặc dù gia thế của Tiểu Trương rất không tệ, nhưng người nhà cậu bảo vệ rất tốt, khiến cho cậu làm việc do dự, nói trắng ra chính là không có chủ kiến.

Mà đồng chí Nguyễn vừa thấy chính là nữ đồng chí cực kỳ có chủ kiến, năng lực mạnh làm việc quả quyết, nữ mạnh nam yếu cũng không phải không thể, chỉ là người nhà của Tiểu Trương chắc chắn sẽ không cho phép.

Thư ký Tiểu Trương tìm ra đơn xin vào Đảng của Nguyễn Dao, bí thư Tống xem lại lần nữa, quả nhiên thay đổi quyết định, phê chuẩn đơn xin vào đảng của Nguyễn Dao.

Thư ký Tiểu Trương còn vui mừng hơn cả đương sự, hận không thể lập tức bay tới đội sản xuất tự mình nói cho Nguyễn Dao, chỉ là cậu còn chưa xuất phát thì cậu liền nhận được điện thoại của chị cả cậu.

Trương Tiếu Thúy ở bên kia điện thoại nói cho cậu, nói ngày mai chị ta chuẩn bị về nhà mẹ đẻ một chuyến, nói cho cha mẹ việc hôn nhân của cậu và Nguyễn Dao, chốc nữa phải đi đến đội sản xuất cầu hôn với Nguyễn Dao.

Lúc trước ngay cả chuyện làm người yêu với Nguyễn Dao, thư ký Tiểu Trương còn không dám nghĩ tới. Không ngờ tới đúng ngay lúc này, thế mà đã sắp kết hôn luôn rồi.

Cậu vừa lo lắng lại vui mừng, tiếp đều không có tâm tư làm việc.

Bí thư Trần vừa về tới đội sản xuất, đã nhắc tới chuyện muốn điều Nguyễn Dao đi tới công xưởng làm phó xưởng trưởng với chủ nhiệm Hồ.

Chủ nhiệm Hồ vừa nghe lập tức tức giận đến mặt đỏ bừng: “Bí thư Trần tôi không đồng ý, khó khăn lắm Liên đoàn Phụ nữ chúng tốt mới có một đồng chí có năng lực, sao ông có thể cướp người đi vậy hả?”

Bí thư Trần cũng đoán được bà sẽ phản đối, lời thuyết phục ông cũng nghĩ kỹ rồi: “Chủ nhiệm Hồ, tôi hiểu rõ cảm thụ của bà, thanh niên trí thức Nguyễn đích thật sự là một đồng nghiệp vô cùng tài năng, nhưng thanh niên trí thức Nguyễn làm một trợ lý nho nhỏ ở Liên đoàn Phụ nữ các bà, thế không phải là lãng phí nhân tài sao?”

Chủ nhiệm Hồ dựa vào lý lẽ tranh luận: “Tôi cũng đã dự tính xong rồi, trở về sẽ điều cô ấy đến công xã.”

Bí thư Trần: “Tới công xã, thế còn không phải là làm trợ lý à? Hiện tại tôi chuẩn bị để cô ấy đi làm phó xưởng trưởng của công xưởng, nếu bà thực sự quý tài, sẽ không nên ngăn cản cô ấy.”

Chủ nhiệm Hồ trầm mặc.

Lời nói này của bí thư Trần bà không có cách nào phản bác, công xã không có Phó chủ nhiệm, coi như điều đến công xã, cùng lắm Nguyễn Dao chỉ được làm một trợ lý, tiền lương, địa vị, các loại phương diện phát triển không so được với phó xưởng trưởng, trừ phi hiện tại bà về hưu, nhường vị trí Liên đoàn Phụ nữ công xã cho Nguyễn Dao.

Nhưng bà còn trẻ, lại nói, coi như thích Nguyễn Dao đi nữa, bà cũng không nhượng vị trí của mình sớm như vậy.

Hơn nữa, tuy rằng vị trí của phó xưởng trưởng và chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ là cùng cấp, nhưng theo thực quyền mà nói, chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ kém xa tít tắp phó trưởng xưởng.

Nhưng chủ nhiệm Hồ vẫn không cam tâm: “Cô ấy vừa đi như vậy, Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất Tây Câu tạm thời còn không có người có thể đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ này, dù sao ông cũng phải cho chúng tôi một chút thời gian.”

Bí thư Trần cũng không phải người không nói lý: “Như này đi, tôi cho các bà thời gian hai tháng, trong khoảng thời gian này thanh niên trí thức Nguyễn đảm nhiệm hai chức vị, vừa đào tạo cho Liên đoàn Phụ nữ các bà một chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, vừa làm phó xưởng trưởng của công xưởng, bà thấy thế nào?”

Nói đến nước này, chủ nhiệm Hồ lại còn không chịu, vậy sẽ phải mất hòa khí rồi.

Ở trong một công xã, từ trước đến nay Liên đoàn Phụ nữ luôn là nhánh có cũng được mà không có cũng không sao, và người làm bí thư có quyền tiến hành điều động đối với nhân viên.

Chủ nhiệm Hồ nén sự bất mãn trong lòng nói: “Vậy được rồi.”

Vốn dĩ bà định bồi dưỡng Nguyễn Dao trở thành người nối nghiệp. Không nghĩ tới lần này mở công xưởng lại làm mất người, trong lòng chủ nhiệm Hồ không khỏi có chút hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận