Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 234. Từng gặp kẻ trọng sắc khinh bạn rồi, nhưng chưa thấy ai khinh bạn nặng như vậy 1

Chương 234. Từng gặp kẻ trọng sắc khinh bạn rồi, nhưng chưa thấy ai khinh bạn nặng như vậy 1


Chủ nhiệm Diêm cảm thấy Nguyễn Hưng Phú chắc là dọn phân đến điên rồi, căn bản lười giúp anh ta chuyển lời.

Nguyễn Dao không biết Nguyễn Hưng Phú hối hận khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, càng không biết anh ta nguyện ăn phân chịu thua, dù cô có biết, cô cũng không có hứng thú xem.

Lúc này cô đang đi trấn trên để tham dự hội nghị tổng kết cuối năm cùng thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ.

Thư ký Trần tiết lộ với cô rằng cô không chỉ được phê chuẩn vào Đảng, mà còn được đánh giá là cán bộ ưu tú và phần tử tích cực!

Có hai danh hiệu xuất sắc này, chắc chắn không thể thiếu phần thưởng.

Nguyễn Dao: Bạo phú hết lần này đến lần khác(^▽^)

Đi vào Trấn Chính Phủ, dù thời tiết có lạnh nhưng những người đến cuộc họp lại rất nhiệt tình.

“Ông Trần à, mắt ông cũng đỉnh đó, lại có thể cướp được cô thanh niên trí thức tốt như vậy.”

“Nói đến là lại thấy giận, đồng chí Trần này quá xảo quyệt, nếu không thì sao thanh niên trí thức Nguyễn lại bị ông ấy cướp đi được?”

Nửa năm qua công xã Thiết Nhân thấy vô cùng nở mày nở mặt, không chỉ được lên báo mà còn được lãnh đạo khen ngợi, quan trọng hơn là việc thành lập công xưởng.

Bây giờ trong làng trên xóm dưới có ai là không biết công xưởng đồ thủ công mỹ nghệ đan bằng liễu Đào Nguyên của bọn họ? Hàng bày ở cửa hàng bách hóa và cung tiêu xã là hàng của bọn họ, bán đắt lắm.

Rất nhiều xã viên trong đội sản xuất của bọn họ cũng mua những thùng hàng do công xưởng họ sản xuất, nhóm xã viên của công xã Thiết Nhân năm nay kiếm được tiền nhiều đầy túi, hâm mộ chết được.

Công xã Thiết Nhân làm ăn rất thành công, làm cho mấy bí thư công xã của những công xưởng không được lên báo bọn họ bị áp lực rất lớn.

Cũng không biết đầu óc của nữ đồng chí thanh niên trí thức họ Nguyễn kia học hành đến đâu, làm sao mà lại thông minh và giỏi giang như thế, công xã của bọn họ cũng có không ít thanh niên trí thức, nhưng không một ai có bản lĩnh được như thanh niên trí thức họ Nguyễn.

Thật là giận chết đi được.

Bí thư Trần tiếp nhận sự hâm mộ và ghen ghét đến từ bốn phương tám hướng, cười đến độ nếp nhăn trên mắt cũng nhiều hơn vài đường.

Gì mà ông ấy là tên xảo quyệt chứ, đó là do có sự quyết đoán đấy được không!

Nếu không phải lúc đầu ông ấy xung trận ngựa lên trước, đưa ra điều kiện kia, thanh niên trí thức Nguyễn người ta có thể đến công xã Thiết Nhân sao? Giờ đây sự tình đã thành, kết cục đã định, hối hận cũng không có ích gì.

Bí thư của mấy công xã khác thấy bí thư Trần đắc ý hả hê, cay mắt vô cùng.

Lúc này Nguyễn Dao cũng bị mọi người đứng vây xung quanh.

“Đồng chí Nguyễn, tôi nghe nói cô muốn rời khỏi Liên đoàn Phụ nữ, thực sự có chuyện này sao?”

“Đồng chí Nguyễn, cô đừng rời đi mà, chúng tôi còn rất nhiều điều muốn xin cô chỉ bảo, công xã Thiết Nhân của bọn cô chấn chỉnh nề nếp thành công như vậy, chúng tôi cũng muốn học hỏi cách làm của bọn cô.”

Nguyễn Dao cười nói: “Hiện tại tôi chủ yếu phụ trách việc của công xưởng, thật sự không thể chú ý đến việc trong Liên đoàn Phụ nữ, chỉ có thể rời đi, tuy thời gian tôi ở Liên đoàn Phụ nữ không lâu, nhưng tôi đã học hỏi được rất nhiều thứ từ đại gia đình này, cũng đã hưởng lợi được rất nhiều, mặc dù tôi phải rời đi nhưng chủ nhiệm Hồ của đội sản xuất của chúng tôi vẫn ở đây, thực ra sở dĩ tôi có thể nghĩ ra những phương pháp tốt như vậy, hoàn toàn không thể không kể đến sự hỗ trợ của chủ nhiệm Hồ.”

“Chủ nhiệm Hồ có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong việc chấn chỉnh nề nếp và đề cao địa vị phụ nữ, nếu mọi người trong công xã muốn triển khai những hoạt động này thì có thể đến công xã của chúng tôi tìm chủ nhiệm Hồ, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui khi cùng mọi người chia sẻ kinh nghiệm của mình.”

Chủ nhiệm Hồ đứng ở không xa phía sau nghe nói thế, trong lòng vừa xúc động vừa bùi ngùi.

Đồng chí Nguyễn Dao này thật vĩ đại, cô thật sự rất vĩ đại.

Càng khó có được hơn là việc không kiêu ngạo không nóng nảy, nếu người bình thường đi đến vị trí phó xưởng trưởng, chắc chắn không tránh khỏi việc trở nên kiêu ngạo đắc ý, nhưng Nguyễn Dao lại lương thiện và khiêm tốn trước sau như một, gặp mọi người thì đều khen Liên đoàn Phụ nữ của bà, còn khen ngợi không ngừng với người chủ nhiệm như bà.

Nghĩ đến việc nhân tài vĩ đại này sẽ rời khỏi Liên đoàn Phụ nữ, trong lòng chủ nhiệm Hồ lại thấy không muốn và khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận