Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 260. Tại sao phải phản kháng? 4

Chương 260. Tại sao phải phản kháng? 4


Lần trước lúc bọn họ ở thị trấn là đồng chí Tần và đồng chí Lâu đã cứu bọn họ, lần đó đi đến nhà giáo sư Cố, mặc dù không biết con trai và cháu trai của giáo sư Cố hiện đang làm công việc gì, nhưng có thể ở trong một nhà lầu nhỏ ở đại viện quân đội, khẳng định là cấp bậc không thấp, cho nên đến bước đường cùng rồi, cô ấy chỉ có thể cầu cứu với đồng chí Tần.

Tần Lãng nhíu mày lại: “Xảy ra chuyện gì? Cô kể cho tôi nghe mọi chuyện một lần đi.”

Ôn Bảo Châu nói hết việc mà mình biết ra rồi: “... Đồng chí Tần, tôi biết là việc này không nên gọi điện đến quấy rầy anh, nhưng tôi thật sự rất lo lắng cho Nguyễn Dao.”

Tần Lãng trầm mặc một lúc lâu nói: “Những lời tôi nói sau đây, cô nhất định phải nghe cho rõ.”

Nhận ra bên trong lời nói của Tần Lãng rất trầm trọng và nghiêm túc, Ôn Bảo Châu vội vàng gật đầu: “Được, anh nói đi.”

Tần Lãng: “Sau khi quay về, cô tranh thủ thời gian thu lại hết những tư liệu liên quan đến công xưởng, sau đó để vào nơi nào thật an toàn, trước khi tôi chạy tới, nhất định không được để người khác cầm đi.”

Ôn Bảo Châu cũng không tính là ngu dốt, trừng mắt lên: “Đồng chí Tần, anh lo người khác sẽ lấy tư liệu đi sao?”

“Ừ, nên đề phòng người khác, sau khi cô cầm được tư liệu phải tự giữ lấy, không được tin bất kỳ ai, chậm nhất là sáng sớm ngày mai tôi sẽ tới đó.”

“Được được, bây giờ tôi quay về giấu tư liệu đi.”

Cúp điện thoại, hai người chia binh hai đường.

Cái mông của Ôn Bảo Châu phải chịu giày vò trở về công xã, sau khi thu tất cả những tư liệu xong, cảm thấy giấu ở nơi nào cũng không an toàn, cuối cùng bảo chú Chung chở cô ấy về đội sản xuất, sau đó tiến vào nhà họ Nguyễn.

Ba người con gái ở điểm thanh niên trí thức, chỉ có Đinh Văn Lâm là con trai, nhưng Đinh Văn Lâm chỉ giống một con gà gầy, nếu như có người đến cướp tư liệu, khẳng định Đinh Văn Lâm cũng không có chút tác dụng nào.

Nhà họ Nguyễn có ba người đàn ông cao to, còn có hàng xóm láng giềng ở bên cạnh, dù cho có người muốn cướp tư liệu, cũng phải cân nhắc một chút.

Bên này Tần Lãng vừa cúp điện thoại cũng đi đến chỗ lãnh đạo xin nghỉ phép.

Khương Học Hải nhíu mày nói: “Hai ngày này đều là nhiệm vụ quan trọng, tại sao cậu muốn xin nghỉ, việc rất quan trọng sao?”

Tần Lãng lặng yên một lúc, nói một câu kinh người: “Chuyện này liên quan đến chuyện chung thân đại sự của tôi, phó sở trưởng chú nói xem có quan trọng hay không.”

Khương Học Hải: “...”

Việc này nhất định là quan trọng rồi.

Vì vậy ông ấy vung tay lên, phê chuẩn.

Cầm được giấy nghỉ phép, Tần Lãng lại đi xin lấy xe, còn không sắp xếp đồ đạc đã lái xe rời đi.

Đợi Tần Lãng đi đã hơn nửa ngày, Lâu Tuấn Lỗi mới biết anh nghỉ phép: “Tên Lãng này sao không nói một tiếng đã đi, cũng không biết vì chuyện gì.”

Khương Học Hải sâu xa nói: “Vì chuyện chung thân đại sự, đến cả kỹ sư Lãng cũng có người yêu rồi, đám độc thân các cậu phải nắm chắc.”

Tần Lãng rất xuất sắc, bề ngoài khôi ngô tuấn tú, học rộng tài cao, gia thế cực tốt, vừa đến căn cứ, các cô gái và gia đình thuộc căn cứ đã nhìn anh “chằm chằm như hổ đói”, nhưng tính cách Tần Lãng luôn lạnh nhạt, bên ngoài nhìn như đang cười cười, nhưng đối với ai cũng vẫn luôn duy trì một khoảng cách.

Có một vài lãnh đạo tốt đều muốn làm mai, giới thiệu đối tượng cho anh nhưng đều bị anh từ chối, ngay cả ông ấy cũng từng bị khéo léo cự tuyệt, cho nên rất nhiều người cảm thấy anh muốn tìm đối tượng để yêu đương cũng không dễ, ai ngờ anh lại im lìm không một tiếng đã tự mình giải quyết rồi.

Khá lắm.

Mặc dù có chút thương xót, nhưng người đàn ông độc thân có thể tự giải quyết thì chỉ có một là một.

Thẩm Hàn Xuyên ở đội ngũ bên cạnh nghe thấy những lời này, đôi mắt tối lại.

Tần Lãng không trực tiếp đến đội sản xuất, mà lái xe trở về thị trấn.

Anh muốn tìm bà ngoại để bàn bạc một chút, ai ngờ lại tốn công vô ích, giáo sư Cố không ở thị trấn, mà được con dâu ba đón đi rồi.

Ngược lại lúc rời đi gặp được Cố Việt Trạch.

“Dì của em đột nhiên hôn mê bất tỉnh, mẹ của em đón bà nội qua thăm một chút, anh ba, anh tìm bà ngoại có việc gì vậy?”

Tần Lãng lắc đầu: “Không có chuyện gì, à đúng rồi, gần đây em có tin tức gì của bác cả và bác hai không?”

Sắc mặt của Cố Việt Trạch lập tức trở nên trầm trọng: “Anh ba, có phải anh đã nghe được thông tin gì phải không? Là ai nói cho anh vậy, rõ ràng bà ngoại bảo mọi người đừng nói cho anh.”

Tần Lãng: “Nói, đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Việt Trạch thở dài: “Bác cả và bác hai đều bị tách riêng ra để thẩm tra rồi.”

Tần Lãng cau lông mày lại: “Tại sao lại như vậy? Có cần anh gọi điện thoại về nhà giúp đỡ không?”

Cố Việt Trạch lắc đầu: “Không cần, bà dặn chúng ta không cần làm gì cả, phải tin tưởng tổ chức, tổ chức tuyệt đối sẽ không để một người tốt chịu oan uổng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận