Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 275. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 8

Chương 275. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 8


Lâm Diệu đắc ý nói: “Yên tâm đi, dù bọn họ có đi điều tra cũng không điều tra được bất cứ chuyện gì, cha chúng ta là người như thế nào, em cũng hiểu rõ mà.”

Phần lớn họ hàng của nhà họ Lâm đều mất trong chiến loạn, mẹ của anh ta cũng qua đời vì bệnh khi anh ta còn bé, trong nhà cũng chỉ còn lại anh ta và cha già sống nương tựa vào nhau.

Những năm gần đây anh ta đều không làm những chuyện đen tối, tất cả đều làm theo luật, cha anh ta thì không cần phải nói, hiền lành thành thật, cho tới bây giờ đều không gây phiền toái cho anh ta.

Ngô Xuân Mẫn yên tâm, nhịn đau cười nói: “Vậy em yên tâm rồi, cha chúng ta làm người thành thật chính nghĩa nhất, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Ngô Xuân Mẫn nhăn mày: “Khẳng định là mấy đứa trẻ hàng xóm, vẫn luôn chạy đến chạy lui trong viện của người thân, em đi nói bọn nó một chút.”

Cô ta vừa nói xong, ở cửa xuất hiện bốn năm đồng chí mặc đồng phục công an.

“Lâm Diệu có nhà không?”

Lâm Diệu nhăn mày nói: “Là tôi, không biết mấy vị đồng chí công an tìm tôi có chuyện gì?”

“Lâm Phúc là cha của anh đúng không?”

Lâm Diệu gật đầu.

“Là cha của anh thì đúng rồi, Lâm Phúc lấy danh nghĩa của anh nhận hối lộ, còn có liên quan đến một vụ án giết người, bây giờ cần anh theo chúng tôi về phối hợp điều tra.”

Lâm Diệu: “...”

Ngô Xuân Mẫn : “...”

Lời mới vừa rồi của hai vợ chồng, thật giống như một chuyện cười, đánh liên tục lên mặt hai người.

Bên kia Lâm Diệu gặp nạn, bên này Nguyễn Dao lại có hi vọng.

Công xưởng bị đóng cửa, Nguyễn Dao không còn vị trí phó trưởng xưởng, trái lại chủ nhiệm Hồ muốn cô trở về Liên đoàn Phụ nữ tiếp tục làm việc, nhưng Nguyễn Dao từ chối.

Hai ngày nay cô đã xuống ruộng làm việc với những xã viên khác.

Trước kia Nguyễn Dao vô cùng nở mày nở mặt, không đến nửa tháng được bình chọn là phần tử tiên tiến, rồi lại đi vào Liên đoàn Phụ nữ làm chủ nhiệm, sau đó lại lập tức thăng chức thành phó trưởng xưởng, kết quả bây giờ lại xuống ruộng làm việc với mọi người.

Lúc những xã viên cũng thổn thức không dứt, một chiếc xe hơi nhỏ lái đến, ở vị trí tài xế đi xuống một người phụ nữ trung niên.

Nửa năm qua, các xã viên đã nhìn thấy xe hơi rất nhiều lần rồi, cũng không ngạc nhiên như lúc đầu nhìn thấy xe hơi nữa.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ lái xe, ánh mắt mọi người lập tức rơi vào người phụ nữ trung niên kia.

Người phụ nữ trung niên này khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tóc ngắn, trên người mặc một bộ vest dành cho nữ, tỏ ra vẻ hết sức lão luyện, phối hợp với khí thế trên người kia, vừa nhìn đã biết là làm lãnh đạo.

Đội trưởng Hồ nhìn thấy, vội vàng từ trong ruộng đi đến: “Xin chào nữ đồng chí, tôi là đội trưởng đội sản xuất Tây Câu, tôi họ Hồ, xin hỏi cô tới đây làm gì?”

Người phụ nữ trung niên nói: “Xin chào đội trưởng Hồ, tôi là phó chủ nhiệm của Liên đoàn Phụ nữ ở căn cứ dầu mỏ, lần này tôi đến tìm đồng chí Nguyễn, Nguyễn Dao.”

Nghe được là tìm Nguyễn Dao, mọi người lại bàn tán sôi nổi.

“Chẳng lẽ lại đến bắt thanh niên tri thức Nguyễn?”

“Người ta là người của Liên đoàn Phụ nữ, cũng không phải là người của cục công an, không biết đừng lên tiếng.”

“Tôi cảm thấy có thể là đến mua sản phẩm, đáng tiếc là công xưởng đã sớm đóng cửa rồi.”

Đội trưởng Hồ đoán không được chủ nhiệm của Liên đoàn Phụ nữ ở căn cứ dầu mỏ đến tìm Nguyễn Dao làm gì, bảo người đi gọi Nguyễn Dao.

Lúc này Nguyễn Dao đang cấy mạ trong ruộng, nghe có người tìm mình, cô để mạ còn chưa cấy qua một bên, rửa tay ở trong con mương sau đó đi tới.

Người phụ nữ thấy nguyễn Dao đi về phía mình, liếc mặt nhìn cô từ trên xuống dưới, trên mặt nở nụ cười sáng lạn: “Đồng chí Nguyễn nghe danh không bằng gặp mặt, cuối cùng tôi cũng gặp được cháu!”

Tóc của Nguyễn Dao dùng kẹp, kẹp lên, lộ ra cái trán trơn bóng, bởi vì làm việc mà ra mồ hôi, hai gò má của cô đỏ ửng, giống như quả đào mật vừa mới chín, càng làm lòng người ngứa ngáy.

Cô mặc quần áo màu xám có chắp vá, nhưng không che lấp được bộ dạng mảnh mai, yểu điệu của mình, đầu ngón chân dính bùn đất, càng làm cho chân cô trở nên trắng nõn, mềm mại hơn.

Không trách có thể khiến cái cây sắc đá Tần Lãng kia nở hoa, cô gái xinh đẹp như vậy, bà ấy là phụ nữ cũng không nhịn được mà động lòng.

Nguyễn Dao không hiểu hỏi: “Xin hỏi dì là ai?”

Người phụ nữ trung niên vỗ trán mình một cái: “Xem người hay quên như tôi này, tôi tên là Giang Xuân Hoa, là phó chủ nhiệm của Liên đoàn Phụ nữ ở căn cứ dầu mỏ, lần này đại biểu toàn bộ căn cứ dầu mỏ chúng tôi gửi lời mời đến cháu, mời cháu đến căn cứ dầu mò của chung tôi, nếu cháu vào Liên đoàn Phụ nữ thì có thể mở công xưởng, cháu cứ lấy bản lĩnh thật sự của mình ra, chúng tôi sẽ ủng hộ cháu vô điều kiện.”

Mọi người: “!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận