Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 366. Sợ đến mức hồn cũng muốn bay đi 2

Chương 366. Sợ đến mức hồn cũng muốn bay đi 2


Trước khi đến Dương Thành, bà ta đã hỏi thăm được ở Nguyễn Dao đã có đối tượng ở Taratu rồi, nếu như cô làm loạn với người đàn ông kia ở chỗ này, đến lúc đó bà ta có thể tố cáo Nguyễn Dao quan hệ nam nữ quá loạn, cứ như vậy, cô sẽ bị phê bình!

Nghĩ đến chuyện Nguyễn Dao bị phê bình, bà ta không nhịn được mà hưng phấn.

Nguyễn Thanh Thành bị phơi nắng không chịu được nữa: "Đều do mẹ, nếu một lát nữa không tìm được người, vậy con sẽ không tìm nữa đâu!"

Vương Phân an ủi con gái, hai người đợi gần nửa giờ mới chờ được chuyến xe buýt tiếp theo.

Đoàn người Nguyễn Dao đi đến gần đường Lưu Hoa, quả nhiên như Đinh Văn Tĩnh nói, hai ba nhà khách gần đó đã đầy rồi, bọn họ chỉ có thể đi tìm chỗ ở xa một chút.

Nhà khách xa hơn một chút phải đi bộ nửa giờ mới đến phòng triển lãm của hội chợ, ở giữa không có xe buýt, như vậy thì thôi đi, quan trọng giá ở lại còn rất đắt.

Vào lúc này nhân viên phục vụ hất cằm báo ra giá cả: “Phòng hai người hai tệ một đêm, phòng ba người hai tệ tám hào một đêm, các người muốn bao nhiêu phòng.”

Giá tiền này vừa đưa ra, tất cả mọi người đều chắc lưỡi hít hà.

Khương Anh trợn to hai mắt: “Ông trời ơi, một đêm hai tệ, chúng ta phải ở nửa tháng, đây là tốn khoảng mấy trăm!"

"Đúng vậy, cái này còn chưa bao gồm chuyện ăn uống, khẳng định kinh phí của chúng ta không đủ."

Hai lãnh đạo là bí thư Trịnh và Giang Xuân Hoa cũng hơi nhíu mày lại.

Hai người Nguyễn Dao và Đinh Văn Tĩnh thương lượng một chút, để cho cô ấy hỏi nhân viên phục vụ, có thể có giảm giá một chút hay không.

Thật ra cô có thể nói tiếng Quảng Đông, đời trước, cô có làm việc một đoạn thời gian ở Dương Thành, chỉ là nguyên chủ không biết nói tiếng Quảng Đông, nếu cô mở miệng nói tiếng Quảng Đông, vậy rất dễ dàng chọc thủng lớp ngoài.

Đinh Văn Tĩnh nói muốn giảm giá một chút, lập tức nhân viên phục vụ liếc mắt đến, bĩu môi nói: "Đây là giá cả lãnh đạo quy định, không có giảm giá, nếu các người muốn ở thì nhanh chóng đăng ký, nếu không muốn ở thì đừng đứng chỗ này cản trở."

Nhân viên phục vụ thấy bọn họ ăn mặc không tệ, hơn nữa còn có người địa phương dẫn đi, còn tưởng rằng trên người bọn họ không thiếu tiền, không ngờ đến vừa mở miệng đã muốn giảm giá.

Đinh Văn Tĩnh rất lúng túng, phiên dịch lời nhân viên phục vụ cho mọi người nghe: "Cô ta nói không thể giảm giá, nếu không chúng ta đến nơi khác xem thử.”

Mặc dù những người khác nghe không hiểu lời của nhân viên phục vụ, nhưng cũng xem hiểu vẻ mặt của đối phương, nhất thời vô cùng tức giận.

Nguyễn Dao cong môi, khẽ cưỡi một tiếng: "Chúng tôi chỉ là nhân dân khó khăn tiết kiệm, nhà khách xa xỉ như vậy chúng tôi không ở nổi, tôi thấy có thể ở nhà khách xa xỉ như này không phải tư bản cũng chính là địa chủ."

Cô vừa nói ra lời này, đừng nói là nhân viên phục vụ nghe hiểu một ít tiếng phổ thông thay đổi sắc mặt, ngay cả khách muốn đi vào ở cũng thay đổi sắc mặt.

Giang Xuân Hoa gật đầu: "Đây là nhà khách mà nhà tư bản mới có thể ở, tôi tình nguyện ngủ dưới cầu, chúng ta đi!"

Bí thư Trịnh cũng nhíu mày: “Mặc dù tôi không phải là lãnh đạo của tỉnh Quảng Đông, chỉ là nhân dân cả nước đều sống cuộc sống khó khăn tiết kiệm, quả thật tác phong của nhà khách này không tốt, trở về tôi sẽ viết một bức thư phản ánh một chút với lãnh đạo ở chỗ này."

Nhân viên phục vụ nghe nói như vậy, tức thì bị dọa sợ đến phát khóc, mắt thấy đoàn người này muốn đi, cô ta vội vàng chạy đi tìm quản lý.

Chờ đoàn người Nguyễn Dao đi ra ngoài được mười mét, có một người đàn ông trung niên hơi béo, đầu đầy mồ hôi đuổi theo: "Mấy vị đồng chí, xin chờ một chút, xin chờ một chút!"

Người đàn ông trung niên thật vất vả đuổi kịp đám người Nguyễn Dao, mệt đến mức thở dốc: "Mấy vị đồng chí, tôi là quản lý của nhà khách Vinh Quang, tôi họ Hoàng, mới vừa rồi nhân viên phục vụ báo sai giá tiền, phòng hai người một đêm chỉ cần một tệ năm, ba người chỉ cần hai tệ."

Quản lý Hoàng nói xong liếc mắt nhìn Đinh Văn Tĩnh, để cho cô ấy giúp đỡ phiên dịch thành tiếng phổ thông.

Nguyễn Dao lắc đầu: “Vẫn quá xa xỉ, mười cái trứng gà chỉ mất năm hào, ở một buổi tối phải mấy ba mươi cái trứng gà, nhà tư bản thời đại cũ cũng không dám lãng phí như vậy, chúng ta vẫn nên ngủ dưới cầu thôi."

Sau khi nghe phiên dịch, trán quản lý Hoàng lại toát mồ hôi, nuốt nước miếng một cái, làm ra vẻ mặt tráng sĩ chặt cổ tay nói: "Phòng hai người một tệ một đêm, phòng ba người một tệ ba hào, không thể ít hơn nữa!"

Mặc dù giá tiền này vẫn rất đắt, nhưng cũng ở trong phạm vi tiếp nhận được, dù sao bọn họ cũng không thể thật sự đi ngủ ở dưới cầu.

Không nói đến chuyện dưới cầu không an toàn, ăn uống đi vệ sinh cũng phải giải quyết ngoài trời sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận