Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 226. Dở khóc dở cười 2

Chương 226. Dở khóc dở cười 2


Xưởng trưởng Ngô nhìn lại thẻ: "Nếu làm thêm thẻ nhãn hiệu này thì cần thêm bao nhiêu tiền?"

Nguyễn Dao: "Mỗi người thêm hai xu."

Giá thành của một thẻ treo cộng với chi phí vận chuyển, cộng lại khoảng gần hai xu, cô không có ý định kiếm tiền từ việc này nên báo giá vốn.

Cái giá này rất thực tế, xưởng trưởng Ngô gật đầu: "Vậy thì được, bên trong hộp đều có thêm thẻ nhãn hiệu này đúng không, nhưng còn một mẫu khác phó xưởng trưởng Nguyễn định dùng làm gì?"

Không làm hàng mẫu được, cũng không thể là dùng trưng bày chứ?

Nguyễn Dao cầm lấy giỏ có hình thêu bên trên: "Cái này tôi định mang đến Hội chợ Quảng Châu vào năm sau."

Xưởng trưởng Ngô lại ngẩn ra: "Hội chợ Quảng Châu?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Bắt đầu từ năm 1957 ở nước ta, mỗi năm hai mùa xuân thu đều tổ chức hội chợ Quảng Châu ở Dương Thành, Hội chợ Quảng Châu do Bộ Thương mại và chính quyền tỉnh Quảng Đông đồng tổ chức, là cửa ra quan trọng nhất để xuất khẩu hàng hóa của nước ta, xưởng trưởng Ngô có cảm thấy thứ này đưa ra nước ngoài có sức cạnh tranh không?"

Xưởng trưởng Ngô liên tục gật đầu vài cái: "Vậy chắc chắn là có."

Mặc dù ông ấy chưa từng làm xuất nhập khẩu, nhưng cũng nghe nói rằng những thứ như khăn lụa thêu rất phổ biến ở nước ngoài, hơn nữa thị trường cũng rất lớn.

Ông không ngờ một cô gái chưa tới hai mươi tuổi đầu như Nguyễn Dao lại có đầu óc linh hoạt như vậy, kết hợp sản phẩm đan và thêu, ông càng không nghĩ tới cô gái này có dã tâm lớn như vậy, công xưởng mới thành lập đã muốn đem sản phẩm ra nước ngoài.

Quả nhiên là con nghé mới sinh không sợ cọp.

So với cô, ông thực sự già rồi, chỉ muốn thủ thành*, không dám sáng tạo cái mới, đây cũng là lý do tại sao hiệu ích của xưởng tủ gỗ sẽ ngày càng kém hơn.

*Giữ gìn cái đã có

Nguyễn Dao cười: "Tôi cũng cảm thấy sẽ có thị trường."

Sản phẩm đan bằng liễu đối với người nước ngoài mà nói là hàng tươi, lại cộng với thêu là có thể định vị sản phẩm ở thị trường cao cấp, tất nhiên không phải cái gì cũng cần phải thêu, một số cái in bằng máy là được rồi.

Cô sẽ sử dụng những mặt hàng nhỏ này để mở cửa thị trường nước ngoài, kiếm ngoại tệ và tăng ngoại hối cho đất nước!

Từ cái này mà nói, cô thực sự rất có dã tâm.

Xưởng trưởng Ngô ký kết hợp đồng mới, sau đó trở về.

Nguyên liệu vẫn luôn được chuẩn bị và chế tác, cho nên có đơn đặt hàng mới tới cũng không cần lo lắng, Nguyễn Dao lập tức bảo người đến các đội sản xuất thông báo cho công nhân ngày mai tới làm việc.

Hai ngày trước các công nhân cầm tiền lương trở về khiến cho tất cả mọi người đều ghen tị, không nghĩ tới mới nghỉ ngơi được hai ngày đơn đặt hàng mới lại tới rồi.

Những người không thể trở thành công nhân ghen tị đến đỏ mắt, ngay sau đó mỗi đội sản xuất đều nổi lên một làn sóng thương vợ thương con gái, thương con dâu thương cháu gái.

Khi chồng không có việc gì thì giúp đỡ làm việc nhà, nói chuyện với vợ thì nhỏ nhẹ, lại nộp tất cả tiền riêng.

Khi mẹ chồng không còn mắng con dâu là gà mái không đẻ được trứng, không còn mắng cháu gái là hàng lỗ vốn, ngược lại còn đưa cho cháu gái ăn kẹo, bánh ngọt giấu trong nhà.

Trong một thời gian ngắn, mọi gia đình đều hòa thuận.

Ôn Bảo Châu suy nghĩ hai ngày, nói quyết định với Nguyễn Dao: "Tôi vẫn quyết định ở lại bên cạnh cô."

Tuy làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất rất hấp dẫn, nhưng so với ở lại bên cạnh Nguyễn Dao thì không tính là gì.

Nguyễn Dao tôn trọng lựa chọn của cô ấy: "Được rồi, nhưng ở lại nhà máy cô chỉ có thể làm trợ lý của tôi, mức lương ít hơn năm tệ so với làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, cái này cô nên suy nghĩ rõ ràng."

Ít đi năm tệ tiền lương, nghĩ thì cũng có chút nhức nhối.

Nhưng Ôn Bảo Châu vẫn không ngần ngại gật đầu: "Tôi đã nghĩ xong rồi, tôi chọn ở lại công xưởng làm trợ lý của cô."

Nguyễn Dao vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Được rồi, sau khi làm xong thủ tục thì cô chuyển đồ về công xã đi."

Thừa dịp còn chưa bắt đầu công việc, Nguyễn Dao đạp xe trở về đội sản xuất một chuyến cùng Ôn Bảo Châu.

Nguyễn Dao nhìn hai người Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến nói: "Ban đầu coi ba người các cô như cán bộ tạm thời, lúc trước đã nói rồi, nếu qua khảo nghiệm thì các cô đều có thể ở lại, sự thật chứng minh các cô đều là cán bộ có trách nhiệm và có năng lực, cho nên chúc mừng các cô, các cô được tuyển dụng."

Thẩm Văn Thiến và Lâm Ngọc vẻ mặt vui mừng không kể xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận