Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 322. Làm tình nhân bí mật của em 5

Chương 322. Làm tình nhân bí mật của em 5


Tần Lãng bất đắc dĩ nhìn cô, bỏ quả trứng gà trong bát mình sang bát của cô: “Em mau ăn đi, đợi lát nữa sẽ nguội lạnh.”

Nguyễn Dao lau nước mắt ở khóe mắt đi, gắp trứng gà về bát anh: “Em không ăn được nhiều như vậy, anh tự ăn đi.”

Ánh mắt Tần Lãng nhìn hai gò má gầy guộc của cô: “Vẫn nên nuôi em mập một chút, nếu không thì sao anh có thể xứng với cái danh hiệu người chồng hiền này.”

Nguyễn Dao: “...”

Giáo sư Cố nhìn hai người trẻ tuổi cứ anh đến em đi, cười đến đuôi mắt hiện đầy nếp nhăn.

Từ sau khi con gái qua đời, Tiểu Tam Nhi từ một đứa nhỏ sáng sủa thích cười biến thành trầm mặc ít nói, có khi cả một ngày còn không nghe thấy anh nói được một câu.

Sau này một mình chạy đến Karamay, còn suýt chút nữa mất mạng, những năm gần đây bà luôn lo lắng cho tình huống của anh, mong anh có thể giống như người bình thường, yêu đương kết hôn sinh con, chỉ là trước kia vừa nhắc đến chuyện xem mắt anh đã đổi trọng tâm câu chuyện.

Đối tượng xem mắt duy nhất từng thấy đó là người mà mẹ anh đã hứa hôn cho khi còn bé, nhưng vừa thấy mặt đã bị anh dọa sợ cho mất hồn, bà còn cho rằng anh sẽ phải làm người độc thân suốt cuộc đời này.

Không nghĩ tới sự xuất hiện của Nguyễn Dao đã thay đổi tất cả.

Con gái ở trên trời có linh nhìn thấy Tiểu Tam Nhi như vậy, cũng có thể yên tâm rồi.

Nhưng nghĩ đến người con gái đã mất sớm, mũi giáo sư Cố chua xót, mắt không nhịn được đỏ lên.

Sau khi ăn khuya và rửa bát xong, tuổi của giáo sư Cố khá lớn, ngồi trên xe xóc nảy lâu như vậy chạy qua đây, không chịu nổi đi ngủ trước.

Nguyễn Dao tống Tần Lãng ra ngoài cửa.

Tần Lãng ổn định đứng ở cửa, dáng vẻ không muốn đi: “Chuyện hứa hôn của em, không định giải thích với anh một chút hay sao?”

Nguyễn Dao: “Có gì tốt để giải thích đâu, cũng đã hủy bỏ hôn ước rồi, lại nói, anh cũng không có ý định giải thích chuyện hứa hôn của anh với em sao?”

Tần Lãng nhìn cô đối với cái gọi là “chồng chưa cưới” không có tí tình cảm gì, khóe miệng không để lại dấu vết nhếch lên: “Nếu chúng ta đã hủy bỏ hôn ước, vậy quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước đúng không?”

Nguyễn Dao nhướng mày: “Điều này thì có liên quan gì đến quan hệ của chúng ta, hôn ước đã sớm được hủy bỏ rồi.”

Tần Lãng cũng nhướng mày theo: “Nhưng vừa rồi em đã đổi giọng gọi bà ngoại rồi, điều này chứng tỏ em chấp nhận quan hệ của chúng ta, cũng chứng tỏ là em đã chấp nhận anh là người yêu của em.”

Khuôn mặt Nguyễn Dao ửng đỏ, không nghĩ tới anh lại có thể nghe được.

Thật ra cô rất hài lòng với việc hôm nay anh không dễ tin lời của Khương Tuyết nói, không chút do dự cắt đứt cách làm hoa đào.

Tần Lãng cúi thấp đầu, cặp mắt đào hoa nhìn cô: “Em không lên tiếng, anh sẽ coi như là em đã đồng ý.”

Nguyễn Dao suýt chút nữa đã gật đầu đồng ý, nhưng nghĩ lại vẫn có chút không cam lòng: “Anh còn chưa theo đuổi em được một tháng đâu, với cả trước đó em đã nói với anh rồi, cho dù sau này chúng ta ở bên nhau, sau khi kết hôn em chỉ sinh một em bé, không cần biết là nam hay nữ, chỉ sinh một bé thôi.”

Thời đại này coi trọng càng đông con càng nhiều phúc, nhưng cô không muốn biến thành máy sinh con.

Khóe miệng Tần Lãng cong lên, hình như đang nhịn cười: “Ngay cả việc sinh mấy em bé cũng đã nghĩ xong rồi, vẫn còn không chịu thừa nhận trong lòng em đã sớm chấp nhận anh?”

“...”

Khuôn mặt Nguyễn Dao lại càng đỏ hơn, bốc cháy lên: “Anh bớt tự mình đa tình đi, em nói như vậy là muốn nói rõ ràng các điều kiện, miễn cho đến lúc thật sự ở cùng nhau mới lấy những chuyện này ra cãi nhau.”

Cặp mắt đào hoa của Tần Lãng cong thành hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt cuốn ở trên người cô: “Anh thích tự mình đa tình với em, em yên tâm, sau này chúng ta ở bên nhau cũng sẽ không lấy chuyện này ra để cãi nhau, em muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, không muốn sinh cũng không sao cả.”

Anh không có chấp niệm với việc nối dõi tông đường, việc quan trọng khi hai người ở bên nhau đó chính là yêu thương lẫn nhau.

Anh muốn đi cùng cô, muốn ôm cô, muốn ở cùng cô đến lúc bạc đầu, không phải là bởi vì cô sẽ sinh con cho anh.

Đối diện với ánh mắt của anh, lông tai Nguyễn Dao nóng lên: “Vậy em sẽ suy nghĩ thêm.”

Giọng Tần Lãng nhẹ nhàng: “Anh còn có bốn năm nữa thôi.”

Nguyễn Dao khó hiểu: “Còn bốn năm gì?”

Tần Lãng kéo dài âm cuối: “Phó sở trưởng bọn anh nói con trai năm ba mươi tuổi là bã đậu, năm nay anh đã hai mươi sáu tuổi rồi, nếu như em suy nghĩ vượt quá bốn năm nữa, đến lúc đó em chỉ có thể chấp nhận một bã đậu làm người yêu.”

“...”

Suýt chút nữa Nguyễn Dao đã bật cười lên, vì chuyển chính thức lên làm người yêu, ngay cả bã đậu cũng xuất hiện rồi.

Tần Lãng đưa tay ra, xoa xoa đầu cô: “Đi ngủ đi, nếu em vẫn còn phải cân nhắc, vậy anh sẽ tiếp tục theo đuổi em cho đến khi em cam tâm tình nguyện chuyển anh qua làm bạn trai của em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận