Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 135. Tiểu mỹ nhân này hơi thối 3

Chương 135. Tiểu mỹ nhân này hơi thối 3


Đinh Văn Lâm đã ở bên ngoài chờ.

Gió đêm thổi tới, cậu sợ run cả người: "Thanh niên tri thức Nguyễn, cô có chắc là chúng ta sẽ không sao chứ?"

Nguyễn Dao nhìn cậu và Lâm Ngọc, nhướng đôi mày thanh tú: "Chúng ta có thể có chuyện gì, tất cả cứ dựa theo kế hoạch của tôi mà làm."

Tối nay gió cao đêm đen, ánh trăng không biết đã trốn đi đâu, duỗi tay không thấy năm ngón.

Ba người lần mò đi vào khu rừng phía tây, ở đó gió còn lớn hơn, gió đêm rả rích, gió thổi qua lá cây, phát ra âm thanh xào xạc.

Đột nhiên không biết có con động vật nhỏ nào kêu lên một tiếng, dọa Đinh Văn Lâm và Lâm Ngọc sợ đến mức hai chân suýt nhũn ra.

Đi vào khu rừng phía tây không xa có một khoảng đất trống, người ở đội sản xuất nói gặp ở khu rừng phía tây, đều sẽ hẹn gặp ở khoảng đất trống này.

Nguyễn Dao đưa Lâm Ngọc và Đinh Văn Lâm đến bãi đất trống bên cạnh, rồi tách ra ẩn nấp ở vị trí đã sắp xếp lúc sáng.

Không biết đợi bao lâu, phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân, ba người ngừng thở.

Người nọ vô cùng cảnh giác, luôn nhìn lại phía sau, đi tới bên cạnh khoảng đất trống, đôi mắt nhỏ của hắn quét qua một lần, sau đó rất nhanh chóng núp sau đám cỏ bên cạnh.

Mà Nguyễn Dao đang ở chỗ cách đám cỏ không đến hai thước.

Đêm xuống có rất nhiều muỗi, hơn nữa trong rừng cây cối nhiều, chỉ chốc lát sau Nguyễn Hưng Phú đã bị đốt cho sưng đầu, trong lòng không ngừng chửi bậy.

Trước khi đến Nguyễn Dao đã xông mùi ngải cứu trên quần áo của ba người, ít nhiều có thể có một chút tác dụng, nhưng trên mặt Lâm Ngọc vẫn bị đốt hai nốt lớn.

Lâm Ngọc ngứa không chịu nổi, lại không thể phát ra tiếng, vì vậy dùng móng tay gãi hai cái lên mặt, Nguyễn Dao nhìn thấy suýt chút nữa đã phụt cười.

Không biết qua bao lâu, ngay khi chân mấy người đều ngồi đến mức tê rần, rốt cuộc Phương Chí Hành cũng tới.

Hắn nhìn xung quanh một chút, phát hiện Nguyễn Dao vẫn chưa đến, hắn đưa tay sửa sang lại quần áo, lại khẩy vài sợi tóc bị gió thổi loạn, làm bộ làm tịch như con công đực xòe đuôi.

Nguyễn Hưng Phú từ sau bụi cỏ vươn đầu ra xem, lập tức trong lòng "chậc" một tiếng.

Thật không ngờ dáng vẻ của nữ thanh niên tri thức tên Lâm Ngọc kia xinh đẹp nhưng lại không có mắt nhìn, không nói Phương Chí Hành gần như có thể làm cha cô, còn có bộ dạng ngụy quân tử kia của hắn nữa kìa, gả qua đó cô còn phải chịu đựng đủ thứ.

Nhưng mà theo hiểu biết của anh ta đối với đàn ông, anh ta cược Phương Chí Hành sẽ không cưới Lâm Ngọc.

Ngay khi Nguyễn Hưng Phú cảm thán, Nguyễn Dao lặng lẽ đi đến phía sau Nguyễn Hưng Phú, cô nheo mắt, nhấc chân đá vào mông Nguyễn Hưng Phú một cái thật mạnh.

Sự chú ý của Nguyễn Hưng Phú đều ở trên người Phương Chí Hành, hoàn toàn không chú ý đằng sau có thêm một người, đột nhiên mông bị đá, cả người anh ta bay ra ngoài.

Nguyễn Dao bóp cổ họng "ôi" một tiếng: "Kế toán Phương, mau đỡ lấy tôi, tôi bị trẹo chân rồi!"

Phương Chí Hành đột nhiên nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động, hắn cảnh giác xoay người, tiếp theo lại nghe thấy một âm thanh nũng nịu.

Âm thanh nghe không giống giọng của Nguyễn Dao, nhưng hắn nghĩ Nguyễn Dao vì vội quá mà giọng bị thay đổi, huống hồ âm thanh này khiến hắn càng thích, cả người đều nổi lên phản ứng.

Nghĩ vậy, hắn vội chạy đến, ôm chầm lấy tiểu mỹ nhân đang bổ nhào về phía hắn.

Tiểu mỹ nhân trong ngực, Phương Chí Hành kích động đến cả người run rẩy.

Nhưng một trận gió thổi tới, một mùi chua xộc vào mũi hắn.

Phương Chí Hành hít thở không thông, mùi hương của tiểu mỹ nhân này hình như không quá dễ chịu.

Nhưng mà tưởng tượng đến vòng eo nhỏ nhắn của Nguyễn Dao, hắn không để ý đến mùi hương nữa, lại kích động lên: "Ngoan nào tâm can bảo bối, tôi thật muốn chiếm lấy cô ngay bây giờ."

Nói xong tay hắn dời xuống chạm vào mông của "Nguyễn Dao", sờ soạng hai cái.

Ơ, mông của tiểu mỹ nhân này sao lại phẳng như vậy?

Trong lòng Phương Chí Hành thấy vô cùng kỳ quái, nhịn không được véo mặt một cái.

"Tôi đệch mười tám đời tổ tông nhà ông!"

Nguyễn Hưng Phú đột nhiên bị ai đá từ sau một cước, sợ tới mức hồn suýt nữa bay mất, còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta ôm lấy.

Con mẹ nó Phương Chí Hành ôm hắn thì thôi đi, còn nói cái gì ngoan nào tâm can bảo bối, mẹ nó càng ghê tởm hơn lại còn niết mông anh ta!

Con mẹ nó ghê tởm biến thái, đi chết đi!

"Phịch" một tiếng lớn.

Nguyễn Hưng Phú nện một đấm lên mặt Phương Chí Hành.

Phương Chí Hành đau đớn kêu một tiếng, lúc này cũng chưa kịp phản ứng lại: "Cậu không phải...?"

"Tôi là cha ông!"

Nguyễn Hưng Phú lại cắn răng cho hắn một đấm nữa.

Con mẹ nó, lớn như vậy đây là lần đầu tiên bị đàn ông sàm sỡ, ghê tởm đến mức cơm đã ăn từ đêm hôm trước cũng muốn phun ra.

Nguyễn Hưng Phú càng nghĩ càng tức, cứ tay đấm chân đá một trận với Phương Chí Hành.

Phương Chí Hành không còn cách nào, lúc này cũng nổi cơn tức, hai người lao vào đánh nhau.

Nguyễn Dao dẫn Lâm Ngọc lặng lẽ chuồn ra khỏi khu rừng phía tây, chạy đến Đả Cốc Trường bên cạnh khua vang chiêng trống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận