Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 247. Không nói nên lời 4

Chương 247. Không nói nên lời 4


Mấy nữ đồng chí còn đang do dự không quyết định thấy Nguyễn Dao đeo đẹp như vậy, lập tức quyết định chủ ý.

“Nhân viên bán hàng, lấy cho tôi đồng hồ đeo tay giống như đúc đồng hồ của đồng chí nữ này.”

“Tôi cũng muốn loại màu đỏ nâu này.”

Nguyễn Dao nhìn mình dẫn đầu trào lưu, trong lòng có chút đắc ý: “Ánh mắt của tôi không tệ đúng không?”

Tần Lãng nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Từ xưa đến nay, ánh mắt của mấy tên dê xồm vẫn luôn rất tốt, mặc kệ là nam dê xồm hay nữ dê xồm.”

Nguyễn Dao: “...”

Đã nói cô không phải là nữ dê xồm rồi, xem chuyện này không bỏ qua được đúng không hả.

Nếu bây giờ không phải đang ở bên ngoài, cô nhất định phải phân tích rõ cho anh hiểu.

Nguyễn Dao tặng anh một ánh mắt xem thường, hừ một tiếng, xoay người đi.

Tần Lãng mỉm cười, chân dài đi theo sau.

Sau khi chờ bọn họ rời khỏi quầy, hai bóng người lén lén lút lút đi ra từ phía sau cột nhà, trong đó người phụ nữ trung niên có vóc người hơi mập, ánh mắt giống như là ngâm trong độc, làm cho người ta nhìn không rét mà run.

“Tại sao mới vừa rồi ông lại kéo tôi, tại sao phải ngăn tôi báo thù cho con trai, Thiêm Thiêm của mẹ, con chết thật thê thảm.”

Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là mẹ của Ngô Hữu Thiêm, mẹ Ngô.

Trước đó Ngô Hữu Thiêm bị phán tù ba mươi năm, cũng bị đưa vào nông trường Getchara, nông trường Getchara là nơi nhốt tội phạm có tội nặng, vị trí xa xôi, điều kiện hết sức tồi tệ, Ngô Hữu Thiêm qua đó nửa tháng liền không chịu được nữa mà ngã bệnh, sau đó không khỏe lại được, một tháng trước đã mất.

Hai vợ chồng Ngô Tài Lương biết được con trai đã chết, tức giận công tâm tại chỗ, đều nhập viện, hai người thiếu chút nữa cũng đi theo con trai rồi.

Hai người ở bệnh viện hơn nửa tháng mới xuất hiện, vì báo thù cho con trai, cho nên hai người mới cố gắng sống.

Chỉ là bọn họ không ngờ đến lại gặp Nguyễn Dao ở chỗ này, con trai bọn họ chết rồi, Nguyễn Dao lại vui vẻ đi mua đồng hồ đeo tay, mẹ Ngô vừa nhìn thấy hận không thể nhào đến xé rách mặt cô.

Nếu không phải vì con đĩ nhỏ Nguyễn Dao này, sao con trai bà ta có thể chết được?

Ngô Tài Lương dùng sức nắm lấy tay bà ta: “Bà tỉnh táo một chút lại cho tôi! Con trai chính là người nối dõi tông đường duy nhất của nhà họ Ngô tôi, bà cho là tôi không muốn báo thù cho con trai sao? Nhưng bây giờ ngoài việc xông ra bứt dây động rừng, bà cho rằng chúng ta có thể làm gì được cô ta?”

Nếu thật sự đi ra đánh người, nói không chừng đến lúc đó hai vợ chồng bọn họ còn bị bắt lại.

Mẹ Ngô giận đến run rẩy cả người: “Vậy không thì sao, mỗi ngày ông đều nói báo thù cho con trai, nhưng đến bây giờ lại không làm gì cả, nếu như ông không có cách nào, vậy tôi thà lấy mạng đổi mạng với cô ta!”

Ánh mắt Ngô Tài Lương phủ đầy tia máu, cắn răng nghiến lợi nói: “Bà chờ đó, nhiều lắm là qua một tháng nữa, tôi nhất định phải để con đĩ nhỏ kia sống không bằng chết!”

Thấy chồng đã có dự tính trong lòng, mẹ Ngô không thể làm gì khác hơn là đè nén lửa giận trong lòng xuống, lựa chọn lại tin tưởng chồng.

Nguyễn Dao cũng không biết hai vợ chồng Ngô Tài Lương đã xoa tay muốn giết mình trong bóng tối.

Sau khi cô và Tần Lãng đi ra khỏi cửa hàng bách hóa thì đi thư viện, hai người mỗi người mua một quyển sách, tiếp đó lại đi dạo nhà bảo tàng cách mạng, sau đó đến tới tiệm cơm nhà nước ăn cơm mới trở về.

Trở về đến cửa nhà họ Cố, Nguyễn Dao mới nhớ: “Đúng rồi, không phải anh nói đến cửa hàng bách hóa mua đồ sao, sao sau đó không thấy anh mua gì hết?”

Tần Lãng nhìn cô: “Đột nhiên không muốn mua.”

Nguyễn Dao nhún nhún vai, còn chưa kịp trả lời, sau lưng truyền đến một giọng nói---

“Hai người mấy người đi đâu đó? Thẳng thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, hai người biết điều khai ra cho tôi.”

Nguyễn Dao liếc mắt, quay đầu lại nói: “Đồng chí Lâu, chúng tôi không làm gì cả, đúng lúc ở trên đường gặp nhau, anh đừng suy diễn nữa.”

“Suy diễn là có ý gì?” Lâu Tuấn Lỗi ngó tới ngó lui trên người hai người, “Đồng chí Nguyễn đừng lừa gạt tôi, tôi vừa mới nhìn thấy hai người bước xuống từ xe buýt ở phía xa xa, có phải hai người cùng đi xem phim, ăn cơm không.”

Xem phim, ăn cơm, đây chính là chuyện các cặp đôi đều làm.

Lâu Tuấn Lỗi nhìn hai người, giống như bắt giang tại trận, trong mắt đều viết hai chữ hóng chuyện.

“Não bộ chính là suy nghĩ chuyện viễn vông, nghĩ bậy không thiết thực.” Sau khi Nguyễn Dao giải thích thì đi vào nhà.

Lâm Tuấn Lỗi: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận