Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 215. Thế này thì thật ngại quá 4

Chương 215. Thế này thì thật ngại quá 4


Cố Việt Trạch: "…"

Cảm thấy mình như một công cụ cầm bánh ngọt.

Nguyễn Dao: "…"

Nếu không phải ban đầu đầu giáo sư Cố nói sinh nhật là ngày mai thì sao mà cô có thể tự mình làm bánh ngọt chứ.

Bây giờ vừa đích thân làm bánh ngọt, vừa đích thân đến đây, như vậy trông có vẻ như cô rất không dè dặt.

Tần Lãng nhận lấy túi mở ra nhìn thoáng qua, thấy đầy đồ ngọt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, ngẩng đầu lại hỏi: "Không có khô heo sao?"

Nguyễn Dao: "…"

Có ăn là tốt rồi, lại còn muốn khô heo nữa!

Giáo sư Cố nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn qua nhìn lại mặt hai người: "Khô heo cái gì vậy?"

Hai người đồng thanh: "Không có gì ạ."

Cố Việt Trạch kỳ quái nhìn hai người: "Cảm giác hai người cứ là lạ, sao tai của hai người đều đỏ lên vậy?"

Nguyễn Dao: "…"

Tần Lãng: "…"

Giáo sư Cố vỗ vào đầu cậu ta: "Cháu đừng có nhiều lời, trước khi về cháu cũng yên lặng cho bà, không được nói nữa."

Cố Việt Trạch: QAQ cậu nói sai cái gì?

Tần Lãng dẫn người tới xin phép nghỉ với phó sở trưởng Khương Học Hải.

Tuy Khương Học Hải chưa từng gặp giáo sư Cố, nhưng ông ta đã từng nghe danh tiếng của giáo sư Cố, nhìn thấy người đứng bên cạnh giáo sư Cố, trong lòng ông ta thầm cảm thấy may mắn vì lần trước không khoe ra cháu gái lớn.

Mặc dù cháu gái lớn của ông cũng rất đẹp, nhưng so với nữ đồng chí trước mắt thì còn kém xa.

Lâu Tuấn Lỗi thấy Tần Lãng cầm hai cái túi trong tay liền cười hì hì: "Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi, không biết trong túi có cái gì nhỉ."

Vành tai Tần Lãng giật giật, nhưng không lên tiếng.

Các đồng nghiệp khác còn phải tiếp tục làm việc, đám người Tần Lãng cũng không thể tiếp tục ở bên này, anh nói với Khương Học Hải một tiếng rồi định rời đi.

Đúng lúc này, Thẩm Hàn Xuyên cầm một công cụ đo lường chạy đến, đột nhiên nhìn thấy người đứng bên cạnh Tần Lãng, cả người giống như bị sét đánh trúng mà ngây ra.

Làn da như bôi phấn, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt này đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của anh ta trong hai tháng qua, có hóa thành tro cũng sẽ không nhận nhầm được.

Là Nguyễn Dao.

Nhìn dáng vẻ nói cười vui vẻ của cô với Tần Lãng, Thẩm Hàn Xuyên cảm thấy trái tim giống như bị người ta bóp mạnh một cái, có chút đau.

Cô và Tần Lãng quen nhau từ khi nào? Mối quan hệ của họ là gì, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nở nụ cười như vậy với anh ta.

Nghĩ đến bức thư mà em gái gửi tới lần trước, trong lòng dường như có một cái gì đó rơi thẳng xuống.

Hai nhóm người càng đi càng đến gần, lúc đi tới Tần Lãng gật đầu với anh ta.

Từ đầu đến cuối Nguyễn Dao không nhìn anh ta một cái, sự chú ý của cô đều tập trung vào căn cứ dầu mỏ.

Có một "đầu máy cơ" khổng lồ bên cạnh tòa nhà văn phòng, cái máy này được sử dụng để bơm dầu, những chiếc máy như thế này có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

Nơi ở của công nhân viên vẫn chưa hình thành quy mô khu phức hợp như ở thủ đô, một số vẫn còn giữ lại được những ngôi nhà bằng đất, nhưng cũng có một số ngôi nhà mới được xây dựng, một ngôi nhà rất gọn gàng.

Về phía phòng ăn, trên các bức tường bên hông phòng ăn trưng bày một tờ thông tin về công việc mọi người đã làm trong năm nay: làm ruộng 19 vạn mẫu, thu hoạch lương thực: 36 triệu cân, thu hoạch rau: 28 triệu cân.

Rõ ràng năm nay là một năm bội thu.

Nhìn Cố Việt Trạch ở phía trước giới thiệu cho Nguyễn Dao, giáo sư Cố kéo Tần Lãng sang một bên, giọng nói hạ thấp: "Lần này chúng ta tới đây cũng không phải chỉ đến tham quan, Dao Dao ở công xã bọn họ bị người ta ép cưới."

Tần Lãng ngẩn ra: "Ép cưới cái gì cơ?"

Giáo sư Cố nói mọi chuyện ra, cuối cùng còn phẫn nộ bất bình trợn mắt nói mò: "Cháu nói xem Trương gia có đáng ghét không? Đây rõ ràng là xã hội cũ lão địa chủ cưỡng đoạt dân nữ. Bà cũng muốn giúp con bé, nhưng bà vẫn chưa nghỉ hưu, hữu tâm vô lực, mấy người cậu của cháu gần đây đều có công việc, bà cũng không tiện quấy rầy bọn họ."

Bà đã sớm nhìn trúng Nguyễn Dao làm cháu dâu của bà, nhưng có thích đến đâu cũng phải tôn trọng ý của con gái nhà người ta, nếu có quyền thế là có thể làm loạn thì chẳng lẽ Cố gia bọn họ sẽ không cướp sao, còn đến lượt Trương gia à?

"Trương gia đúng không? Cháu biết rồi."

Ánh mắt Tần Lãng ẩn phía sau hàng mi dài hơi rủ xuống, mang theo một tia lãnh khốc.

Giáo sư Cố liếc nhìn vẻ mặt của anh: "Cho nên, cháu định giúp Dao Dao giải quyết chuyện này?"

Mắt hoa đào của Tần Lãng khẽ nhíu: "Đây không phải là mục đích của bà ngoại sao?"

Ngàn dặm xa xôi đưa người tới đây, lại bí mật nói với anh, chẳng lẽ anh vẫn có thể thờ ơ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận