Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 233. Chất vấn 4

Chương 233. Chất vấn 4


Nhiều đồ như vậy cô cũng không thể ăn một mình, cô lấy một phần nhỏ, sau đó chia những thứ khác cho người ở công xã.

Mọi người đều cảm thấy Nguyễn Dao quá hào phóng và giàu tình yêu thương.

Năm nay các công nhân đã bội thu lớn, đặc biệt là một đại sư phó như Dương Trân Trân, nhận vài đơn đặt hàng, cô đã cầm hơn ba trăm nhân dân tệ.

Hơn ba trăm nhân dân tệ đó, đây là khái niệm gì, nhiều gia đình cộng hết tất cả tài sản lại cũng không được ba trăm tệ.

Nhưng một người phụ nữ như cô lại kiếm được ba trăm tệ chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, thực sự khiến người ta đỏ mắt.

Đáng tiếc, đại sư phó đã kết hôn rồi, muốn lấy về nhà là không thể nào, mọi người không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn mấy đứa trẻ của họ.

Những đứa trẻ như của Dương Trân Trân còn nhỏ, mọi người có ý muốn làm thông gia cũng không được.

Vậy nên phải đánh chủ ý lên Nguyễn Hưng Phú.

Vương Hữu Quý và mẹ của hắn sau khi khóc lóc thừa nhận sai lầm lần thứ mười, cuối cùng cũng được phép thả về nhà.

Cứ như vậy, nông trường chỉ còn lại một mình Nguyễn Hưng Phú đang dọn phân, khi thời tiết nóng nực thì phân rất khó ngửi, ai ngờ mùa đông lại càng khó chịu hơn, mùi không quá gay mũi, nhưng quá lạnh.

Hơn nữa đều bị đông cứng rồi, còn dọn cái gì mà dọn? Nhưng không dọn thì không được, chỉ có thể đập đá cục, loại khổ sở đó làm sao con người có thể chịu đựng được.

Hôm nay, nông trường có người đến, vừa nhìn thấy Nguyễn Hưng Phú liền nói: "Nguyễn lão nhị, chắc vợ anh sẽ sớm ly hôn với anh thôi."

Nguyễn Hưng Phú dừng một chút, sau đó lập tức nổi trận lôi đình: "Con mẹ nó, anh dám nói lung tung, có tin tôi đánh anh răng rơi đầy đất không!"

Người đàn ông kia giễu cợt: "Tôi không nói nhảm, anh có biết hai tháng qua vợ anh kiếm được bao nhiêu tiền không?"

Nguyễn Hưng Phú lại ngừng một lát: "Kiếm tiền gì? Mùa đông không làm ruộng được, cô ấy có thể kiếm được tiền gì."

Người đàn ông nhìn Nguyễn Hưng Phú hoàn toàn không biết gì, ánh mắt nhìn anh ta càng thêm đồng tình: "Chậc chậc chậc, ngay cả vợ mình vào công xưởng làm đại sư phó cũng không biết, xem ra vợ anh thật sự có ý định ly hôn với anh."

"Để tôi tốt bụng nói cho anh biết, vợ anh vào xưởng thủ công đan liễu của công xã chúng ta, lại còn làm đại sư phó, hai tháng kiếm được hơn ba trăm nhân dân tệ, công nhân trong thị trấn làm một năm cũng không kiếm được nhiều như cô ấy. Cô ấy vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế, tôi nghe nói rất nhiều người đàn ông sẵn sàng kết hôn với cô ấy."

Mặc dù đã kết hôn và sinh con, nhưng không chịu được số tiền mà cô ấy kiếm ra, miễn là Dương Trân Trân sẵn sàng ly hôn, rất nhiều người sẽ đổ xô muốn cưới cô ấy.

Nguyễn Hưng Phú ngây dại, cả người như bị sét đánh.

Vợ anh ta vào công xưởng làm đại sư phó? Lại kiếm được hơn ba trăm nhân dân tệ trong hai tháng?

Sao có thể như vậy được?

Dương Trân Trân nhìn ngốc ngốc, làm sao cô ấy có thể làm đại sư phó được?

Và tại sao không ai nói với anh ta, tại sao mẹ anh ta không nói khi lần trước đến thăm anh ta?

Nguyễn Hưng Phú còn muốn hỏi, nhưng người đàn ông không chịu nổi lạnh quay lưng lại bỏ chạy: "Này, anh quay lại đây! Anh quay lại nói rõ ràng cho tôi, tôi nói cho các người biết, các người đừng hòng nhòm ngó vợ tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người!"

"Anh cứ mạnh miệng đi, bây giờ anh thậm chí còn không được ra khỏi nông trường còn muốn đánh chúng tôi cái gì, anh cứ chờ bị ly hôn đi!"

Nguyễn Hưng Phú nghe vậy, tức giận đến mức suýt hộc máu.

Kể từ khi biết chuyện này, lục phủ ngũ tạng anh ta như bị thiêu đốt, như con kiến trên chảo nóng đứng ngồi không yên.

Anh ta lập tức cảm thấy Dương Trân Trân không thể ly hôn với anh ta, trước đây mỗi lần anh đe dọa ly hôn với cô ấy, cô ấy đều sợ tới mức không dám ra ngoài, làm sao cô ấy có thể chủ động ly hôn với anh ta chứ.

Anh ta lại lập tức cảm thấy lời nói của người đàn ông kia hoàn toàn có thể, dù sao bây giờ không giống như ngày xưa, một người phụ nữ như Dương Trân Trân có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, rất nhiều đàn ông muốn cướp lấy cô ấy.

Mà chính bản thân anh ta không tốt với cô ấy, bây giờ vẫn còn ở trong nông trường không thể ra ngoài, nếu cô ấy thực sự muốn ly dị, anh ta cũng không có cách nào.

Mấy ngày nay, cả người Nguyễn Hưng Phú tiều tụy, mặt đầy râu ria, quầng thâm như thể nửa đêm đi tập thể dục, như già đi cả mười tuổi.

Hôm nay, đột nhiên anh ta nghĩ đến vụ đánh cược với Nguyễn Dao, anh ta dốc lòng khóc lóc với chủ nhiệm nông trường

"Chủ nhiệm Diêm, cầu xin anh đi nói với em họ Nguyễn Dao của tôi, tôi thua, tôi tình nguyện khóc lóc ăn phân nhận sai với cô ấy.”

Chủ nhiệm Diêm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận