Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 68. Bồ câu đưa thư 1

Chương 68. Bồ câu đưa thư 1


Sau khi ăn tối trong phòng ăn, mọi người lần lượt trở về nhà trọ để tắm và đi ngủ.

Sau khi tắm xong, Tần Lãng ngồi trên giường gỗ, vừa lau tóc vừa cầm lấy lá thư vừa nhận được.

Từ từ mở ra.

Phong bì căng phồng, lõi được lấy ra khỏi phong bì, được gấp lại thành hình một con chim.

Tần Lãng cầm "bồ câu đưa thư" lật qua nhìn một chút, khóe miệng khẽ nhếch.

Thật thú vị.

"Đồng chí Tần, thấy chữ như thấy người. Không biết anh có khỏe không?

Tôi ở bên này chọn đến công xã Thiết Nhân làm thanh niên tri thức. Trước đây còn ở trong công xưởng thì không biết, bây giờ sau khi ra ngoài mới biết bản thân giống như ếch ngồi đáy giếng, cũng biết được kiến thức của mình thiếu thốn như thế nào, điều này khiến tôi nảy sinh ý định muốn tiếp tục học tập. Chỉ là tình huống này của tôi muốn đi học đại học là chuyện rất không thực tế, nên tôi muốn thông qua tự học để cải thiện bản thân.

Taratu nổi tiếng với cuộc chiến dầu mỏ, tôi rất kính phục những kỹ sư dầu mỏ, thậm chí nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó tôi có thể trở thành một kỹ sư dầu mỏ, cống hiến phần sức nhỏ này vì tổ quốc. Để trở thành một kỹ sư dầu mỏ phải chuẩn bị khá nhiều kiến thức, vậy nên tôi mặt dày muốn hỏi đồng chí Tần, không biết anh có cuốn sách nào liên quan đến dầu mỏ có thể cho tôi mượn không?

Chúc anh mọi điều tốt lành, Nguyễn Dao."

Thì ra là muốn mượn sách.

Cố gắng tiến bộ là chuyện tốt, nhưng anh lại không mang theo sách nhập môn, chỉ có ghi chú lúc làm việc thôi.

Nhưng những ghi chú này không thể gửi cho cô được, bên trong có liên quan đến kỹ thuật khai thác dầu mới nhất, những kỹ thuật này mà bị gián điệp lấy được sẽ gây nguy hiểm cho lợi ích quốc gia.

Hơn nữa, tất cả mọi thứ đi ra khỏi căn cứ đều sẽ bị kiểm tra, anh có muốn cũng không thể gửi nó ra ngoài được.

Đúng lúc này, Lâu Tuấn Lỗi mặc quần cộc đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt thiếu đánh: "Lãng à, anh thật sự không nói cho tôi biết ai đã gửi thư cho anh sao? Anh như thế thật không phải anh em."

Từ khi Tần Lãng để người khác gọi anh là kỹ sư Lãng, Lâu Tuấn Lỗi liền đổi xưng hô, suốt ngày gọi Lãng ơi Lãng à.

Tần Lãng gấp bức thư lại theo nếp gấp, mắt hoa đào khẽ nhíu: "Cậu có biết ai có sách nhập môn dầu mỏ không?"

"Anh cần sách nhập môn để làm gì?" Lâu Tuấn Lỗi nói xong ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Không phải là người gửi thư kia cần đấy chứ?"

"Ừ." Tần Lãng thờ ơ đáp một tiếng, "Cậu có không? Nếu có thì đưa cho tôi một cuốn."

Lâu Tuấn Lỗi sát đầu lại gần: "Tôi không có, nhưng tôi biết ai có, tôi có thể giúp anh lấy. Nhưng mà anh phải nói cho tôi biết là ai gửi thư cho anh, có phải là đồng chí Nguyễn lúc ở nhà ga muốn lấy phương thức liên lạc của anh không?"

Mắt hoa đào của Tần lãng nhìn chằm chằm cậu: "Cậu có biết tại sao cậu nhỏ tuổi hơn tôi nhưng lại già nhanh hơn tôi không?"

Lâu Tuấn Lỗi chợt bị đâm một đao: "..."

Giọng nói của Tần Lãng lười biếng: "Bởi vì cậu thích xen vào việc của người khác, người như cậu ở nông thôn có một cái tên —— gọi là ông tám."

Lâu Tuấn Lỗi lại bị đâm một đao: "... ..."

Những người khác trong nhà trọ nghe thấy thì phá lên cười.

Bọn họ chỉ từng nghe qua bà tám, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe cái xưng hô ông tám này. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại cái tên ông tám này ngược lại rất phù hợp với tính cách của Lâu Tuấn Lỗi.

Lâu Tuấn Lỗi bình thường thích đi khắp nơi nhiều chuyện, sôi nổi không hề giống kỹ sư chút nào.

Nhà trọ bên cạnh.

Thẩm Hàn Xuyên cũng đang đọc thư.

Thẩm Hàn Xuyên đau đầu với chữ như gà bới của cô em gái Thẩm Văn Thiến, càng khiến anh đau đầu là, đọc cả trang lại đều là tố cáo.

Nhưng thông qua lá thư này, anh cũng xác định được rằng ngày hôm qua anh không nhận nhầm người, người cắt tóc ngắn đó, người được đánh giá là phần tử tiên tiến thực sự là Nguyễn Dao mà anh biết.

Thẩm Hàn Xuyên buông lá thư thứ nhất xuống, cầm lấy tấm thứ hai tiếp tục nhìn xuống, khi nhìn thấy "Nguyễn Dao làm rất nhiều sủi cảo, gọi những thanh niên tri thức khác ăn nhưng mà không gọi em. Cô ta thật sự quá nhỏ mọn, ngay cả một cái sủi cảo cũng không cho em ăn", đầu anh càng đau hơn.

Chỉ muốn từ bỏ việc đọc thư, ánh mắt của anh đảo qua câu cuối cùng, trong lòng "ầm" một tiếng, cả người giật mình.

Trên đó có dòng chữ "Anh, em nghi ngờ Nguyễn Dao tới biên giới làm thanh niên tri thức là vì đuổi theo bước chân của anh đấy. Em còn nghi ngờ cô ta cố ý đối xử không tốt với em, giống như thành ngữ kia nói, cô ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt!"

Mắt Thẩm Hàn Xuyên nhìn chằm chằm vào dòng chữ cuối cùng, nhìn qua nhìn lại rất nhiều lần, tim đập như sấm.

Nguyễn Dao là vì anh nên mới đến biên cương làm thanh niên tri thức sao?

Cho nên Nguyễn Dao vẫn còn chưa dứt tình cảm với anh nên mới đổi cách lấy lòng sao?

Cô đối với Thẩm Văn Thiến không tốt, ngày hôm qua lại cố ý làm như không thấy anh, đều là để thu hút sự chú ý của anh?

Nếu vậy thì có thể giải thích vì sao hôm qua Nguyễn Dao rõ ràng nhìn thấy anh nhưng lại làm bộ như không quen biết.

Nhưng thật sự là như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận