Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 113. Trâu già 3

Chương 113. Trâu già 3


Nguyễn Dao kháng cự: "Cháu đến biên cương làm thanh niên tri thức là muốn đền đáp tổ quốc, muốn làm gì đó cho quốc gia, cho nên tạm thời vẫn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình."

Giáo sư Cố gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Tốt lắm, cháu có suy nghĩ và giác ngộ như vậy, là một đứa trẻ vô cùng ưu tú, nhưng nếu sau này cháu nghĩ đến chuyện lập gia đình, có thể ưu tiên cân nhắc đến Tiểu Tam Nhi nhà bà thử xem."

Nguyễn Dao: "…"

Nếu để người không biết chuyện nghe được, họ còn tưởng Tần Lãng là hàng khó bán đấy chứ.

Giáo sư Cố cũng không hùng hổ dọa người, đứng lên nói với Nguyễn Dao một tiếng, rồi đến thư phòng gọi điện thoại.

Một lát sau bà ấy trở về: "Chuyện hẳn là không có vấn đề gì, ngày mai bà cho người đến nhà khách đón bạn cháu, cuộc phẫu thuật bà sẽ tự mình thực hiện, nhưng vì chuyện này càng ít người biết càng tốt, nên đến lúc đó cháu không thể cùng đi."

Đến lúc đó trên bệnh án chắc chắn không thể ghi là phá thai, mà phải đổi thành tiểu phẫu như viêm ruột thừa, bởi vì là một cuộc phẫu thuật đen, cho nên không thích hợp để đưa quá nhiều người lạ đến bệnh viện bên kia.

Nguyễn Dao gật đầu: "Không vấn đề gì, đêm nay về cháu sẽ nói với bạn cháu, cám ơn bà, giáo sư Cố."

Cố Tiểu Diêu mua đồ ăn về, thấy Tần Lãng đang đứng trong sân nhỏ, không khỏi cảm thấy khó hiểu, nói: "Anh ba Tần, sao anh lại ở ngoài này một mình, nữ đồng chí quê mùa kia đã đi rồi sao?"

Mặt Tần Lãng không chút thay đổi, nhìn cô ta một cái: "Cô ấy đang nói chuyện với bà ngoại ở bên trong."

Lập tức trong lòng Cố Tiểu Diêu lại càng không dễ chịu, một người khách từ bên ngoài đến lại có thể đuổi chủ nhân của nhà này ra ngoài, làm sao con nhỏ nhà quên đó dám?

Nhưng lúc này không có những người khác ở đây, được dịp cho cô ta cơ hội gần gũi với anh ba Tần.

Cô ta ngửa sườn mặt, cô ta đã xác nhận trước gương rất nhiều lần, góc độ này của cô ta là nhìn đẹp nhất: "Anh ba Tần, em nghe bà dì Cố nói bây giờ anh đang là kỹ sư của một khu vực dầu mỏ, anh giỏi quá, trẻ như vậy đã là kỹ sư, em sùng bái anh lắm!"

Tần Lãng đã thu hồi ánh mắt, trên nhánh cây nguyệt quế trước mặt có con sâu đang lúc nhúc.

Giọng anh càng thêm thờ ơ: "Cả nước có nhiều kỹ sư trẻ tuổi như vậy, cô có thể từ từ sùng bái, không cần vội."

Cố Tiểu Diêu: "…"

Nguyễn Dao đi tới nghe nói thế, suýt nữa đã phụt cười.

Cô nương nhà người ta là muốn sùng bái anh, anh lại để cô ấy từ từ sùng bái những người khác, măng của gấu trúc đã bị anh cướp đi hết rồi.

Cố Tiểu Diêu quay lại nhìn thấy Nguyễn Dao, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng: "Cô cười cái gì?"

Nguyễn Dao vẻ mặt vô tội: "Tôi không cười."

Cố Tiểu Diêu còn chưa kịp nói gì đã thấy Giáo sư Cố cũng đi ra: "Các cháu đang nói gì vậy, sôi nổi như thế?"

Cố Tiểu Diêu đảo mắt, nói: "Bà dì Cố, đột nhiên cháu thấy rất đau đầu, có lẽ cháu không làm được cơm trưa rồi."

Giáo sư Cố: "Sao đang yên lành lại đau đầu? Nếu vậy thì cháu đi nằm đi, cơm trưa cháu không cần làm, bà bảo Tiểu Lục đến nhà ăn mang ít đồ ăn về."

Cố Tiểu Diêu một tay đỡ trán, ánh mắt đắc ý nhìn lướt qua Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao có phần không hiểu ra sao cả, nhưng không định lãng phí thời gian với cô ta: "Giáo sư Cố, hay để cháu làm cơm trưa đi, đồ ăn đã mua về cả rồi, đừng lãng phí."

Giáo sư Cố giúp các cô một chuyện lớn như vậy, cô còn đang xem không biết phải báo đáp thế nào, không bằng nhân cơ hội này làm cho bà ấy một bữa cơm.

Giáo sư Cố: "Cháu là khách, sao có thể để cháu nấu cơm được?"

Nguyễn Dao cười nói: "Không sao, có điều tay nghề nấu nướng của cháu bình thường, giáo sư Cố đừng ghét bỏ nhé ạ."

Cố Tiểu Diêu nghe thế thì bắt đầu xem thường, tay nghề nấu nướng bình thường mà cũng dám mở miệng, thật không biết xấu hổ.

Giáo sư Cố dời ánh mắt lên người Tần Lãng, quay đầu lại cười nói: "Không ghét bỏ, bà bảo Tiểu Tam Nhi vào làm trợ thủ cho cháu."

Nguyễn Dao: "…"

Giáo sư Cố bà cũng rất biết cách tận dụng triệt để, bất cứ khi nào cũng không quên bán cháu trai của mình đi.

Tần Lãng từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn xoay người nhấc rổ rau Cố Tiểu Diêu đặt trên mặt đất lên, dẫn đầu vào phòng bếp.

Giáo sư Cố thấy thế, đáy mắt hiện lên một dòng chữ: trẻ con dễ dạy, vẫn chưa đến mức quá ngốc nghếch.

Nguyễn Dao cũng không phải người thiếu tự nhiên, xoay người cũng đi theo vào phòng bếp.

Cố Tiểu Diêu ghen tị đến mức lòng tràn đầy chua xót sôi, nghiến răng răng rắc.

Giáo sư Cố thấy cô ta đứng bất động, nên có lòng tốt nói: "Tiểu Diêu không phải cháu nói đau đầu sao? Vậy cháu mau chóng đi nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa ăn cơm sẽ gọi cháu."

Bà đã có tuổi, con cháu có đứa trong quân đội, có đứa ở bệnh viện, công việc thường ngày đều vô cùng bận rộn, cũng không thể ở bên bà được, đứa con lớn nhất đã nói muốn xin một nữ lính cần vụ đến giúp bà làm việc nhà, thuận tiện ở cạnh bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận