Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 114. Trâu già 4

Chương 114. Trâu già 4


Bà cảm thấy bản thân mình không phải là người của quân đội, không thể lãng phí nhân lực của quốc gia, vì thế bà đã nhờ thân thích tìm một cô gái trẻ đến đây ở cạnh mình.

Cố Tiểu Diêu là cháu gái của một người thân thích ở xa, khi đến đây ngoại trừ việc ở cạnh bên bà, thì bình thường chỉ cần nấu cơm, làm chút công việc nhà là được, còn về phần ăn mặc, của hồi môn khi kết hôn sau này của cô ta đều sẽ do bà chi trả, dịp lễ Tết còn sẽ cho cô ta bao lì xì.

Cố Tiểu Diêu thấy giáo sư Cố vẫn quan tâm đến mình, trong lòng thoải mái một chút: "Cháu đi ngay, cây nguyệt quế này nở hoa thật đẹp, cháu muốn hái xuống cài vào tóc."

Nói xong cô ta kiễng mũi chân hái bông hoa nguyệt quế mà vừa rồi Tần Lãng nhìn chằm chằm xuống, sau đó cài vào bên tai.

"Bà dì Cố, bà thấy cháu đeo như vậy có đẹp không?"

Giáo sư Cố xem qua, lập tức hoảng sợ: "Tiểu Diêu, trên hoa quế có sâu, cháu mau ném xuống đi!"

"A a a…"

Cố Tiểu Diêu hét lên chói tai như bị ai véo cổ, vừa hét vừa nhảy.

Cô ta thấy anh ba Tần nhìn chằm chằm nhành hoa này, cho rằng anh ba Tần rất thích nên mới hái xuống để cài vào, nhưng sao trên đây lại có sâu?

Nguyễn Dao nghe thấy tiếng thét chói tai bên ngoài, chỉ thấy hơi khó hiểu rồi không để ý đến nữa.

"Đồng chí Tần, bà ngoại anh thích ăn khẩu vị thế nào, có thể ăn cay không?"

"Có thể." Tần Lãng gật đầu.

Ngừng một lát, anh vờ như chỉ vô tình nói ra.

"Bà ngoại tôi còn thích ăn đồ ngọt, cô có thể làm chút đồ ngọt."

Nguyễn Dao nghe vậy, gật đầu: "Được, tôi biết rồi."

Cô nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn, sau đó quyết định làm thịt dê xào hành tây, cá hấp, cải thìa tỏi bằm và canh trứng nấu cùng cà chua.

Ba món mặn một món canh, có rau có thịt có cá, hết sức phong phú.

Cô để Tần Lãng giúp việc rửa rau, mình thì đi vo gạo và cho vào nồi nấu, chuẩn bị xong xuôi nguyên liệu gừng, tỏi và hành, sau khi rửa sạch thịt dê thì đem đi ướp.

Sau đó chuẩn bị giết cá, nhưng cô đã nhanh chóng gặp phải khó khăn.

Cá vẫn còn sống và giãy, trong lúc nhất thời cô không thể xuống tay được, những con cá trước kia cô từng làm đều là do chủ sạp cá giúp giết chúng.

Tần Lãng thấy cô ngây người ra trước con cá, cất giọng lười nhác, nói: "Đồng chí Nguyễn không dám giết cá à?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Đồng chí Tần anh dám không? Tôi sợ việc giết cá."

Tần Lãng nhướng đôi mắt hoa đào: "Lần trước đồng chí Nguyễn đá bay tên gián điệp ra ngoài chỉ với một cước, không ngờ lại có thể sợ một con cá."

Nguyễn Dao: "…"

Người này bình thường cũng ăn nói độc địa thế à?

Nguyễn Dao chợt cảm thấy sự lo lắng của giáo sư Cố là có lý do, ăn nói độc địa như vậy chắc chắn là phải cô đơn cả đời rồi.

Tần Lãng để cải thìa đã được rửa sạch sang một bên, đi tới cầm lấy con dao làm bếp trong tay cô.

Ngón tay anh thon dài trắng nõn, khi lấy dao đi không cẩn thận đụng vào tay Nguyễn Dao, lành lạnh.

Trái tim Nguyễn Dao đột nhiên hẫng một nhịp.

Tần Lãng dường như không nhận ra, hạ dao xuống rạch phần bụng cá, kỹ thuật dùng dao vừa nhanh vừa chuẩn.

Nguyễn Dao thấy thế thì rất bất ngờ: "Đồng chí Tần, anh biết làm cơm à?"

"Ừ."

Âm cuối trầm thấp, chỉ có một chữ, lại giống như chiếc móc câu nhỏ làm lòng người ngứa ngáy.

Nguyễn Dao nhìn những ngón tay với khớp ngón rõ ràng trước mắt, không nhịn được nữa mà nuốt nước miếng.

Tần Lãng không khỏi quay đầu lại nhìn cô một cái: "Cô đói lắm à?"

Gương mặt Nguyễn Dao không hiểu sao hơi nóng lên:"… hơi hơi."

Khóe miệng Tần Lãng hơi nhếch: "Đồng chí Nguyễn quả thực không hề kén chọn, ngay cả một con cá chết cũng thấy thèm ăn."

Nguyễn Dao: "…"

Cô thèm ăn cá chết sao? Cô thèm nam sắc đó được chưa!

Nhưng lời nói như vậy cô càng không thể nói ra.

Sau khi xử lý cá xong xuôi, Nguyễn Dao cho cá vào nồi để hấp, sau khi cá chín, cô rưới nước sốt đã chuẩn bị lên cá, rắc hành và gừng đã được cắt nhỏ, rồi lại quét dầu nóng lên trên mặt.

Dầu nóng gặp thịt cá, vang lên một tiếng “xèo”, một hương vị đậm đà lập tức tràn ngập.

Đến nhìn xem, lớp ngoài thịt cá tản ra một tầng ánh sáng, có cả màu sắc và hương vị.

Mùi hương bay ra ngoài cửa sổ, người trong sân nhà bên cạnh hỏi giáo sư Cố: "Hôm nay nhà bà nấu gì mà mùi thơm thế? Tôi nhớ đồ ăn Tiểu Diêu nhà bà làm bình thường không thơm ngon như vậy."

Giáo sư Cố đang cắt hoa trong sân, nghe vậy cười nói: "Hôm nay không phải Tiểu Diêu nấu ăn, con bé Tiểu Diêu đó là một đứa rất ngoan, nhưng kỹ năng nấu nướng quả thực khá là bình thường."

Cố Tiểu Diêu ngồi xổm ở cửa sổ trong phòng nghe lén: "…"

Thật là tức giận mà.

Sau khi làm xong món cá, Nguyễn Dao lại bắt đầu làm thịt dê xào hành tây, hành phải được xào với thịt dê còn tươi sống, phải xào cùng dầu ăn, còn có phải biết cách nắm chắc nhiệt độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận