Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 238. Sét đánh giữa trời quang 1

Chương 238. Sét đánh giữa trời quang 1


Tần Lãng không biết được ở trong lòng Cố Việt Trạch và Lâu Tuấn Lỗi đang thầm mắng to là anh không biết xấu hổ, cho dù có biết, anh cũng chả để tâm.

Anh lái xe Jeep đi về phía công xã Thiết Nhân.

Anh chưa từng đến đội sản xuất Tây Câu, có điều đến lúc đó hỏi người ở ven đường là được.

Lúc này Nguyễn Dao cũng không biết Tần Lãng đang trên đường tới đây, sáng sớm sau khi ngủ dậy, cô liền cùng người của điểm thanh niên trí thức dọn dẹp, thu xếp điểm thanh niên trí thức.

Xã viên của đội sản xuất đã đưa cho bọn họ rất nhiều giấy cắt hoa để dán lên cửa sổ kính, một màu đỏ rực, thoáng cái đã thấy có không khí Tết.

Đinh Văn Lâm đang xúc tuyết ở bên ngoài, ra ngoài có một tí đã cảm thấy nóng rồi, Thẩm Văn Thiến đi tới đưa cho cậu một cái khăn tay, Đinh Văn Lâm cười với cô ta giống như một kẻ ngốc.

Ôn Bảo Châu ngó đầu ra ngoài cửa sổ, bộ dáng đang lén lút nhìn trộm: “Nguyễn Dao, cô nói xem hai người Văn Thiến và thanh niên trí thức Đinh có phải là đang yêu nhau không?”

Nguyễn Dao nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết, có điều nhìn hai người họ rất hợp đôi.”

Đinh Văn Lâm không tính là người có bản lĩnh, nhưng lại rất dễ gần, Thẩm Văn Thiến thì giống như một gói thuốc nổ, động một chút lại nổi khùng lên, chỉ có Đinh Văn Lâm mới có thể chịu được tính tình của cô ta.

Hơn nữa bình thường Đinh Văn Lâm thích nhất là giúp đỡ Thẩm Văn Thiến, nói không chừng ngay từ đầu hai người đã để ý nhau rồi.

Nói xong cô vớt móng heo vừa trần qua nước sôi lên thả vào chảo chứa nước màu đang nóng, hôm nay là đêm giao thừa, ngoài gói sủi cảo ra, còn phải có cá và thịt mới được.

Ôn Bảo Châu ở một bên trợ giúp, thu tầm mắt lại cảm thán nói: “Cô có đồng chí Tần, Văn Thiến có thanh niên trí thức Đinh, thế thì chỉ còn lại hai người là tôi và Lâm Ngọc.”

Những lời này vừa nói ra, Nguyễn Dao giống như là mèo bị dẫm đuôi mà xù lông: “Cô đừng nói bừa, tôi và đồng chí Tần trong sạch, hơn nữa tôi cũng không thích kiểu người như anh ta, miệng độc hơn cả rắn độc thì thôi đi, anh ta lại còn rất keo kiệt, nói chung là tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ gì.”

Chỉ mới đụng vào cục vàng cục bạc của anh một chút, mà ngày nào cũng đuổi theo cô đòi bồi thường, thế thì cô không làm thịt heo khô cho anh!

Đúng lúc này, ánh sáng từ ngoài cửa tối sầm lại, cùng lúc đó một giọng nói lười biếng vang lên: “Tôi keo kiệt sao? Miệng của tôi còn độc hơn cả rắn độc sao?”

“...”

Nguyễn Dao cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, rất giống như có một tia sét đánh ngay vào não của cô.

Cô giống như được cài đặt thiết bị làm chậm tốc độ thành 0.5 lần, chậm rãi xoay người, sau đó nhìn thấy Tần Lãng đang khoanh tay ở trước ngực tựa ở bên khung cửa, đôi mắt đào hoa hút hồn đang nhìn chằm chằm cô.

“...”

Không gì khó xử bằng việc nói xấu người khác mà bị người ta bắt tại trận.

Nguyễn Dao xấu hổ đến nỗi các đầu ngón chân sắp đào được cái hố lớn trên mặt đất, chỉ là sao người này lại xuất hiện ở đây?

Trong phòng bếp yên lặng mất vài giây, trong không khí đều là các phân tử của sự lúng túng.

Ôn Bảo Châu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, há to miệng chỉ chỉ Tần Lãng: “Đồng, đồng chí Tần!”

Nói xong lại quay đầu nhìn Nguyễn Dao, bộ dáng giống như đang nói: “Cô còn nói hai người không có quan hệ gì, nếu như không có quan hệ gì vậy tại sao đồng chí Tần đột nhiên lại xuất hiện ở điểm thanh niên trí thức, chó con gạt người!”

Nguyễn Dao cảm thấy bản thân có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, nhưng cô cũng không biết tại sao Tần Lãng lại xuất hiện ở đây.

Có điều lúc này chỉ có thể xuất ra tuyệt chiêu – chỉ cần bản thân không xấu hổ, thì người khác sẽ phải xấu hổ.

Nguyễn Dao giả bộ bình tĩnh: “Ồ, đồng chí Tần sao lại đến chỗ của bọn tôi vậy?”

Dường như Tần Lãng cũng quên mất chuyện vừa rồi, mở miệng nói: “Tôi tới đây đón cô về ăn Tết cùng bà ngoại.”

Ôn Bảo Châu: “!!!”

Đôi mắt của Ôn Bảo Châu như chiếc đèn pha thẳng tắp, trừng mắt nhìn Nguyễn Dao: Cô nói hai người không có quan hệ gì, vừa rồi cô còn mạnh miệng không thừa nhận nữa!

Mấy người Thẩm Văn Thiến cũng qua đây xem, ba người sáu con mắt đồng loạt nhìn Nguyễn Dao.

“Nguyễn Dao, đây là người yêu của cô sao? Hai người ở chung với nhau từ lúc nào vậy?”

“Đều đã phải đón Tết cùng người lớn rồi, năm nay hai người sẽ kết hôn hả?”

Nguyễn Dao: “...” Hình như không kết hôn sẽ rất khó giải quyết xong việc.

Nguyễn Dao lúng túng, Tần Lãng lại biểu hiện ra dáng vẻ lười quan tâm, dựa vào cánh cửa nhìn cô đang xấu hổ.

Đồ chó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận