Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 356. Đoạn tử tuyệt tôn 4

Chương 356. Đoạn tử tuyệt tôn 4


Lời này vừa dứt, phòng khách lập tức yên tĩnh mấy giây.

Ba người sáu mắt cùng nhau nhìn chằm chằm Lâu Tuấn Lỗi, tên nhóc này có phải bị điên rồi không?

Tần Lãng ho một tiếng: “Tuấn Lỗi, cậu có biết cậu đang nói gì không?”

Hai người mới gặp mặt có mấy lần, trước đó gặp nhau hai lần còn chưa có xác định quan hệ yêu đương, bây giờ thì đã muốn kết hôn rồi, không biết xấu hổ tí nào.

Lần này mắt Ôn Bảo Châu cũng trừng lớn, cô ấy kinh ngạc hồi lâu mới nói: “Đúng vậy, đồng chí Lâu, anh có biết anh đang nói gì không? Chúng ta mới quen nhau không lâu...”

Mặt Lâu Tuấn Lỗi đã đỏ như đít khỉ: “Trong lòng anh đã nhận định người đó là em, nếu hiện tại cha mẹ anh đã đồng ý thì anh cảm thấy không thể cho họ cơ hội đổi ý, chúng ta lập tức kết hôn, sau đó lại sinh mấy đứa nhỏ, đến lúc đó họ có muốn đổi ý cũng không được!”

“Thật ra anh cảm thấy nếu như chúng ta chỉ là người yêu, em ở đội sản xuất, anh ở căn cứ, hai người không gặp nhau, như vậy cũng không thể hiểu nhau được, như vậy thì nên trực tiếp kết hôn, đồng chí Ôn, tình hình của anh đã nói rõ trong thư cho em biết, nếu như em đồng ý thì xin em kết hôn với anh!”

Mặt Ôn Bảo Châu đỏ như táo đỏ, dường như có thể nhỏ ra máu, cô ấy quay đầu nhìn về phía Nguyễn Dao: “Nguyễn Dao, tôi có nên đồng ý anh ấy không?”

Nguyễn Dao im lặng một chút: “Chuyện hôn nhân đại sự không phải do người ngoài nói có thể là có thể, cô tự mình suy nghĩ cẩn thận đi.”

Thật ra ở thời đại này có rất nhiều người chỉ gặp mặt một hai lần đã kết hôn, cho nên đối với chuyện Lâu Tuấn Lỗi vừa nói, cô cũng chỉ kinh ngạc một chút rồi thôi.

Thời tiết đã vào thu nhưng lúc này Lâu Tuấn Lỗi lại khẩn trương đến mức trên mặt toàn là mồ hôi: “Đồng chí Ôn, anh cam đoan sau khi kết hôn sẽ đưa hết tiền lương cho em, mỗi tháng em chỉ cần cho anh năm hào tiền tiêu vặt lại được, mọi chuyện trong nhà đều mặc cho em quyết định.”

Tần Lãng yên lặng nhìn, trong lòng suy nghĩ, quả nhiên là không cần mặt mũi, vẫn nên học câu chỉ cần năm hào tiền tiêu vặt này của cậu ấy.

Mặt Ôn Bảo Châu càng đỏ hơn, cô ấy cắn môi, suy nghĩ một chút rồi xấu hổ gật đầu: “Được, em đồng ý kết hôn với anh.”

Lâu Tuấn Lỗi ngây ra một chút, lập tức quay sang ôm lấy Tần Lãng: “Lãng à, tôi sắp kết hôn, tôi có vợ rồi!”

Tần Lãng còn chưa được chuyển lên chính thức: “...”

Nguyễn Dao thấy khóe miệng Tần Lãng không ngừng giật giật, cô không nhịn nổi mà bật cười: “Ha ha ha...”

“Chúc mừng cô, Bảo Châu, chúc mừng em đồng chí Lâu.”

Mặt Ôn Bảo Châu vẫn rất đỏ: “Cảm ơn cô, Nguyễn Dao à.”

Nhịp tim cô ấy đập rất nhanh, đầu óc vẫn còn như trong mơ, cô ấy đến căn cứ chỉ vì muốn nói chuyện với Nguyễn Dao, không ngờ lại thành kết hôn.

Lâu Tuấn Lỗi cười giống như đứa con trai ngốc nhà địa chủ, khóe miệng đã muốn kéo lên đến mang tai rồi: “Ha ha ha, cảm ơn, cảm ơn, em có vợ rồi.”

Tần Lãng cũng nói chúc mừng với hai người, nhưng lại vô cùng cứng nhắc: “Chúc mừng hai người, chúc các người trăm năm hạnh phúc.”

Lâu Tuấn Lỗi là người không biết nhìn sắc mặt người khác, cậu ha ha cười to: “Lãng à, mặc dù anh có người yêu trước tôi nhưng anh còn chưa kết hôn, anh phải cố gắng lên!”

Tần Lãng: “...”

“...”

Nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Tần Lãng, Nguyễn Dao cười đến đau cả bụng.

Vì gần đây tình hình bất ổn, cộng thêm việc hai người đều đi làm ở nơi khác, cha mẹ người nhà không ở bên cạnh nên hai người cũng không định tổ chức lớn.

Bên này Lâu Tuấn Lỗi báo cáo với lãnh đạo chuyện kết hôn, mặc dù căn cứ xét duyệt nghiêm ngặt nhưng dù sao cũng không phải quân đội, không cần xét duyệt đến người nhà, chỉ cần đối tượng kết hôn không có vấn đề là được rồi.

Vì Nguyễn Dao chuẩn bị đi hội chợ, mà Ôn Bảo Châu lại nhất định muốn Nguyễn Dao tham gia tiệc cưới của bọn họ, hơn nữa tháng mười tổ chức cũng quá vội, vậy nên sau khi thương lượng, hai người quyết định sẽ tổ chức tiệc rượu vào tháng mười một.

Ngày hôm sau Ôn Bảo Châu đã phải quay về đội sản xuất, cô ấy chỉ xin nghỉ hai ngày.

Lâu Tuấn Lỗi lưu luyến không rời đưa cô ấy đến nhà ga.

Nguyễn Dao bên này tiếp tục lao đầu vào công việc, mười ngày nữa sẽ phải đến hội chợ, những người khác, bao gồm cả Khương Anh đều vô cùng khẩn trương.

“Xưởng trưởng Nguyễn, tôi sợ chỉ cần gặp người nước ngoài tôi sẽ không dám nói chuyện.”

Khương Anh vô cùng khẩn trương, mặc dù ngoài Nguyễn Dao ra thì khẩu ngữ của cô ấy là tốt nhất nhưng cô ấy chưa từng nói chuyện với người nước ngoài bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận