Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 204. Tôi không so đo với kẻ ngu 8

Chương 204. Tôi không so đo với kẻ ngu 8


Mọi người nghe được cấp bậc không phải cố định, có người cao hứng, có người lo lắng, cũng có người âm thầm quyết định nhất định phải nỗ lực học tập và làm việc.

Kế tiếp Nguyễn Dao để năm thầy dạy trình độ cao cấp của đội sản xuất Tây Câu chia làm hai tổ, hai người trong số họ giảng cho hai mươi chín người thủ công mỹ nghệ cao cấp khác, ba người còn lại thay phiên nhau giảng cho mọi người.

Ngay từ đầu năm thầy dạy đều có chút lạnh nhạt cùng thẹn thùng, cũng có chút dạy không đúng cách.

Nguyễn Dao liền sẽ ở bên cạnh chỉ điểm các cô, cho các cô biết nên bắt đầu huấn luyện cho mọi người từ phương diện nào, lúc cần thiết, có thể lấy tài liệu tới ra diễn tập tại hiện trường.

Tuy rằng năm người nói có chút lắp bắp, nhưng đều hết sức chăm chú, hơn nữa còn không có giữ riêng cho bản thân, nói hết những điều mình biết.

Sau khi hai người chín người trình độ công nghệ cao cấp nghe xong phương pháp, trực tiếp bắt đầu luyện tập đan, bởi vì có kiến thức cơ bản, nhận thức của bọn họ cũng cao, cho nên rất nhanh đã làm được.

Chỉ là học được còn chưa đủ, Nguyễn Dao yêu cầu bọn họ đã giỏi còn phải giỏi hơn, mỗi một hạng mục đều yêu cầu thập toàn thập mỹ, không thể có bất kỳ sai lầm nào với khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

Bên trình độ trung đẳng và trình độ cấp thấp thì bắt đầu nói từ bước hái ngắt, sau đó ngâm phơi nắng, rồi phải phân loại và tách vật liệu thế nào sao khi phơi khô, mỗi trình tự cũng không thể sai lầm, nếu không làm ra vật liệu liền sẽ mất đi tính bền dẻo hoặc là không đủ bóng loáng.

Sau khi mọi người nghe tiết học xong, mới biết được hóa ra đan lại có nhiều kiến thức và tri thức ở bên trong như vậy.

Ngày hôm qua Nguyễn Dao đã chào hỏi với tiệm cơm bên này, để tiệm cơm làm cơm trưa cho mọi người ăn, đến lúc đó phí sử dụng trừ bên trong công điểm.

Trương Tiếu Thúy ngủ thẳng hơn tám giờ mới dậy, ăn cơm thay quần áo, cho tới chín giờ rưỡi mới đi ra ngoài.

Mẹ Trương phàn nàn nói: “Đã gần mười giờ, đợi lát nữa đi đến đội sản xuất cũng đã giữa trưa, bảo con dậy sớm một chút mà con không nghe.”

Trương Tiếu Thúy cười nói: “Mẹ, mẹ đây không hiểu được, nếu sáng sớm chúng ta đã tới đây, sẽ có vẻ chúng ta giống như rất nóng lòng, chúng ta gần giữa trưa mới tới, đến lúc đó để cô ấy nấu cơm cho chúng ta ăn, chúng ta cũng có thể thuận tiện nhìn xem tài nấu ăn của cô ấy như thế nào, cũng không thể để bụng của em trai chịu thiệt thòi.”

Mẹ Trương nghe xong lời này gật đầu: “Con nói cũng có đạo lý, từ nhỏ đứa nhỏ Tu Vĩ này đã kén ăn, nếu con bé ấy không biết làm cơm, về sau mẹ còn phải dạy cho nó, nói gì cũng không thể để Tu Vĩ chịu thiệt.”

Phụ nữ chăm sóc đàn ông là chuyện đạo lý hiển nhiên, nếu Nguyễn Dao muốn gả đến nhà họ Trương bọn họ, trọng yếu nhất vẫn là phải có thể chăm lo tốt con trai bảo bối của bà ta.

Chàng trai lái xe liếc mắt, cảm thấy người nhà này thật sự có thể tự nói tự quyết, người còn chưa nhìn thấy, đã định đủ loại quy định, nếu ai đến nhà này, vậy thực sự là khổ tám đời.

Lái xe bốn mươi mấy phút đã tới đội sản xuất.

Người của đội sản xuất nhìn thấy xe con, lập tức chấn kinh đôi mắt rớt đầy đất.

“Có ô tô! Có ô tô tới đội sản xuất chúng ta, mọi người mau ra đây nhìn đi!”

Lời này vừa nói ra, gần như tất cả mọi người của đội sản xuất đi ra xem, giống như động vật ngủ đông tỉnh lại, nhao nhao từ trong nhà chạy đến, nhìn giống như con khỉ bao vây quanh xe ô tô.

Trương Tiếu Thúy nhìn người của đội sản xuất đều mặc quần áo xám xịt, trên người đâu đâu cũng là miếng vá, trên mặt đứa nhỏ bẩn thỉu, còn có nước mũi, không khỏi làm mặt ghét bỏ.

Chị ta để lái xe Tiểu Lượng hỏi mọi người chỗ ở của Nguyễn Dao, mọi người vừa nghe là tới tìm Nguyễn dao, cho rằng bọn họ là người của công xưởng.

Vì thế mồm năm mười miệng nói: “Hiện tại phó xưởng trưởng Nguyễn không ở trong công xưởng, anh muốn tìm cô ấy phải đến công xã bên kia.”

“Đúng vậy, các người có phải người của công xưởng không? Phó xưởng trưởng Nguyễn của chúng tôi thật sự là quá giỏi luôn.”

“Đâu chỉ quá giỏi mà còn xinh đẹp lại có năng lực, nếu con tôi tài giỏi bằng một nửa của cô ấy, tôi giảm thọ hai mươi năm tôi cũng nguyện ý.”

Trương Tiếu Thúy nghe được lời nói của mọi người ngây ngẩn cả người, kéo cửa kính xe xuống hỏi: “Phó xưởng trưởng Nguyễn mà mấy người nói là Nguyễn Dao sao?”

Mọi người gật đầu: “Chính là Nguyễn Dao, cô ấy là thanh niên trí thức từ thủ đô tới.”

Trương Tiếu Thúy rét run trong lòng: “Vậy sao cô ấy lại biến thành phó xưởng trưởng? Tôi nhớ lúc trước cô ấy là chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất mà.”

Vì thế mọi người lại mồm năm mười miệng, lập tức kể cho chị ta nghe
Bạn cần đăng nhập để bình luận