Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 75. Tỏ tình 3

Chương 75. Tỏ tình 3


Nguyễn Hưng Phú mệt mỏi đến mức hai mắt đều không mở ra nổi, nhưng đối diện với khuôn mặt như sương giá của Nguyễn Dao, ba chữ "Tôi không đi" ra đến miệng cũng không nói ra được.

Vừa mới biết được từ đội trưởng Hồ, bây giờ là hơn mười một giờ, nếu ở thời đại sau này thì không được xem là muộn, nhưng ở niên đại này, hầu như tất cả mọi người đều đã ngủ.

Không có đèn đường trên đường, bụi cỏ xung quanh truyền đến tiếng côn trùng vô danh, khắp nơi đều tối tăm.

May mắn thay, đội trưởng Hồ vừa cho họ mượn đèn pin, nếu không lúc này cũng không biết phải đi đường như thế nào.

Trong lòng Nguyễn Dao suy nghĩ lúc trở lại muốn lấy một cái đồng hồ và đèn pin, đặc biệt là không có đồng hồ, không biết thời gian thật sự quá bất tiện.

Nhưng một chiếc đồng hồ có giá hơn một trăm tệ, xem ra cô vẫn chưa có đủ tiền.

Thấy Nguyễn Dao không lên tiếng, Hồng Thắng Nam cân nhắc một chút nói: "Em họ, thật xin lỗi, tối muộn như vậy còn làm phiền em."

Nguyễn Dao lấy lại tinh thần: "Chị ba không cần phải nói mấy lời khách sáo, phụ nữ giúp đỡ phụ nữ đều là chuyện nên làm."

Hồng Thắng Nam nghe vậy, dừng lại, trong lòng lại bị dao động lớn.

Không phải vì mọi người đều là thân thích mới giúp đỡ, mà vì mọi người đều là phụ nữ.

Nửa đêm đi đường không dễ dàng, cũng may kỹ thuật đánh xe của Nguyễn Hưng Quốc rất ổn định, một tiếng sau mấy người đã đến trạm y tế.

Các bác sĩ trạm y tế đã ngủ, Nguyễn Dao bảo Nguyễn Hưng Quốc lên gõ cửa.

Một lát sau, một bác sĩ trẻ khoảng 27, 28 tuổi thức dậy và mở cửa.

Mặc dù bác sĩ trẻ bị đánh thức nhưng trên mặt không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn, ánh mắt quét qua bọn họ, hỏi: "Ai bị bệnh?"

Hồng Thắng Nam vội vàng nói: "Là con gái tôi, nó sốt cao, trán rất nóng."

Bác sĩ Trịnh vừa nghe là một đứa trẻ, cũng vội vàng nói: "Mau bế đứa bé vào đây."

Hồng Thắng Nam liên tục gật đầu, ôm Tiểu Hồng Đậu đi theo.

Bác sĩ Trịnh đo nhiệt độ cơ thể của Tiểu Hồng Đậu, 39.5 độ: "Mấy người làm cha mẹ cái kiểu gì vậy, đứa trẻ sốt cao như thế này rồi mới tới?"

Nói xong, anh ta tiêm cho đứa bé, sau đó lại đi đem nước ấm tới, bảo Hồng Thắng Nam lau tay chân và đầu cho đứa bé, làm hạ nhiệt vật lý.

Sau mười phút, nhiệt độ cơ thể của Tiểu Hồng Đậu dần dần giảm xuống, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sợ rằng đứa trẻ sẽ còn tái phát vào ban đêm, ý của bác sĩ Trịnh là muốn bọn họ ở lại trạm y tế, chờ đến khi trời sáng thì về.

Trạm y tế có ba gian phòng bệnh, đoàn người Nguyễn Dao liền ngủ tạm một đêm trong phòng bệnh.

Sau khi trời sáng, cơn sốt của Tiểu Hồng Đậu không tái phát lại nữa, đưa tiền xong mấy người ngồi xe ngựa trở về Nguyễn gia, còn chưa đến cửa nhà, từ xa đã nhìn thấy không ít người vây quanh trước cửa Nguyễn gia.

"Mẹ Hồng Đậu, cô trở về rồi, Hưng Dân nhà cô bị người ta đánh kìa."

Nguyễn Hưng Dân bị đánh?

Mấy người Nguyễn Dao nghe nói như vậy đồng loạt ngẩn ra.

Nguyễn Hưng Quốc nghểnh cổ: "Ai dám bắt nạt anh em của tôi, bốn anh em chúng ta cùng lên!"

Nguyễn Dao trợn mắt, nhảy xuống xe ngựa, sau khi nghe ngóng từ người khác mới biết được sở dĩ Nguyễn Hưng Dân bị người ta đánh lại là vì cái gọi là "anh em".

Bạn của Nguyễn Hưng Dân và thân thích nhà họ có mâu thuẫn nên Nguyễn Hưng Dân chạy đến giúp đỡ, không ngờ người đối phương mang theo còn mạnh, hắn ta bị đánh vỡ đầu.

"Đáng đời!"

Khi đi vào sân, Hồng Thắng Nam cắn răng nghiến lợi nói thầm một câu.

Nguyễn Dao nhìn cô ấy, không lên tiếng.

Đi đến gian nhà chính, quả nhiên nhìn thấy Nguyễn Hưng Dân mặt mũi bầm dập ngồi trên ghế, đang tức giận ngút trời mắng người đánh hắn.

Hồng Thắng Nam chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi: "Em họ, chị có thể để Tiểu Hồng Đậu ở trong phòng em không?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Đương nhiên là được, đi thôi."

Nguyễn Dao ở phòng của Lão Tứ Nguyễn Hưng Khang, cách nhà chính một gian, nhưng đóng cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng Nguyễn Hưng Dân hùng hùng hổ hổ.

Hồng Thắng Nam vẫn mím môi không nói gì, nhưng có thể thấy được tâm trạng của cô ấy rất không tốt.

Nguyễn Dao thấy cô ấy đặt Tiểu Hồng Đậu lên giường rồi trở về phòng lấy sữa mạch nha tới, pha một cốc cho Tiểu Hồng Đậu uống, Tiểu Hồng Đậu uống xong thì lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nguyễn Dao thấy không có chuyện của mình, đứng lên muốn đi, ai ngờ đi tới cửa lại bị Hồng Thắng Nam gọi lại.

"Em họ, em… Lời ngày hôm qua em nói còn tính không?"

Nguyễn Dao: À há, có triển vọng.

Nhưng khuôn mặt của cô tỉnh bơ, từ từ xoay người lại: "Không biết chị ba muốn chọn cái nào? Ly hôn hay là cải tạo?"

Hai tay Hồng Thắng Nam nắm chặt thành quyền: "Cải tạo đi."

Thực ra cô ấy không hề muốn sống cuộc sống như thế này, nhưng nhà mẹ đẻ của cô ấy chỉ có một chị gái quan tâm đến cô ấy. Nếu cha mẹ cô ấy biết cô ấy đã ly dị, không chỉ không giúp cô, mà tám chín phần mười sẽ là người đầu tiên giết cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận