Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 315. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 5

Chương 315. Đồng chí Nguyễn, cô ấy có chồng chưa cưới rồi! 5


Khương Học Hải biết nhưng không nói: "Cháu có lòng, không có chuyện gì thì trở về đi."

Ông ấy còn rất nhiều chuyện phải xử lý, hơn nữa phòng làm việc có quá nhiều tài liệu quan trọng, dựa theo quy định, nhân viên không liên quan không thể ở lâu trong phòng làm việc.

Khương Tuyết giống như không nghe thấy lời của chú mình, nghiêng đầu hỏi: "Chú hai, vừa rồi lúc cháu đến đụng phải một đồng chí nam, đồng chí nam kia... Anh ấy trông rất đẹp trai, không biết anh ấy tên họ là gì, là người nơi nào ạ?"

Khương Học Hải nhìn bộ dạng đỏ mặt thẹn thùng của cháu gái, làm gì có chuyện không hiểu nữa: "Người cháu vừa gặp là kỹ sư Tần Lãng, cậu ấy là người thủ đô, nhưng cậu ấy đã có người yêu rồi."

Khương Tuyết sững sờ, cảm giác có một tia sấm sét đánh lên đầu mình.

Cô ta lớn như vậy, lần đầu tiên vừa gặp đã yêu một người đàn ông, lần đầu quan tâm một người đàn ông như vậy, không ngờ đến đối phương đã có người yêu rồi.

Yên lặng một lúc lâu, cô ta mới tìm lại được giọng mình: "Người yêu của anh ấy là người nơi nào vậy ạ? Cũng ở căn cứ này sao?"

Khương Học Hải gật đầu: "Cũng ở căn cứ này, là một đồng chí nữ rất ưu tú, đội trưởng đội khai thác dầu mỏ phụ nữ chính là người yêu của đồng chí Tần."

Đội trưởng của đội khai thác dầu mỏ phụ nữ?

Cô ta mới đến mấy ngày, nhưng đã nghe nói qua chuyện của đội khai thác dầu mỏ phụ nữ, trước kia cô ta còn có chút bội phục người kia, nhưng bây giờ vừa nghĩ đối phương là người yêu của Tần Lãng, cô ta bỗng không biết mình có cảm xúc gì.

Khương Học Hải không có thời gian quan tâm đến tâm trạng của cháu gái, ông ấy đã nói chuyện Tần Lãng có người yêu cho cháu gái, cho là cô ta sẽ từ bỏ: "Cháu trở về đi, chú phải làm việc rồi."

Khương Tuyết “vâng” một tiếng, xách bánh ngọt về.

Khương Học Hải bận rộn một trận, đói bụng đến mức kêu ra tiếng, đột nhiên nghĩ đến bánh ngọt cháu gái mang đến, lúc này đúng lúc có thể ăn lót bụng.

Ai ngờ tìm một vòng trong phòng làm việc, làm gì còn có bóng dáng của bánh ngọt nữa?

Nguyễn Dao không biết Tần Lãng “trêu hoa ghẹo nguyệt” khắp nơi, cô và các đội viên trong đội khác thác dầu mỏ phụ nữ đang nhận huấn luyện và thực hành.

Công việc của đội khai thác dầu mỏ rất mệt mỏi, đối với chuyện này, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là sau khi chân chính thực hành mới phát hiện mệt mỏi này vượt quá tưởng tượng.

Lấy công việc làm sạch sáp làm ví dụ đi, các cô phải dùng tay không ngừng rung xe trục kéo trong hai ba tiếng, như vậy mới có thể làm sạch sáp bên trong giếng.

Công cụ làm sạch sáp nặng mấy chục cân, hơn nữa còn không ngừng rung mấy giờ, cho dù hai người cùng làm, vậy cũng hết sức mệt mỏi.

Đây là một công việc cần thể lực, dù là đồng chí nam làm mấy giờ, hai cánh tay cũng sẽ đau nhức mệt mỏi, huống chi là đồng chí nữ các cô.

Mấy ngày tiếp theo, không ít đồng chí nữ bị mệt đến phát khóc, nhưng không có người nào muốn rút lui, mà là vừa khóc vừa rung xe trục kéo, cắn răng kiên trì.

Nguyễn Dao cũng vô cùng mệt mỏi.

Công việc của đội khai thác dầu mỏ còn mệt mỏi gấp mấy trăm lần so với tưởng tượng của cô, thật ra thì cô hoàn toàn không cần giành làm chức đội trưởng này, chỉ là cô muốn chứng minh cho mọi người thấy, cô đến căn cứ không phải dựa vào đàn ông.

Cô dựa vào thực lực của mình, hơn nữa người căn cứ không quen biết cô, nếu như cô không thể hiện ra một chút thực lực cho mọi người xem, sau này lúc xây dựng công xưởng, sẽ không có cách nào để cho mọi người tâm phục khẩu phục.

Nhưng thật sự quá mệt mỏi, hai tay cô đau nhức giống như không còn là mình nữa, hận không thể chặt đứt hai tay đi, chuyện này càng làm cho cô cảm nhận được sự không dễ dàng của người khai thác dầu mỏ.

Lịch sử phát triển của dầu mỏ, chính là lịch sử dâng hiến của tất cả người khai thác dầu mỏ.

Buổi tối trở về ký túc xá, Nguyễn Dao mệt đến mức chỉ có muốn nằm xuống, nhưng phát hiện nhà bên cạnh sáng đèn.

Cô tò mò nhìn, đang chuẩn bị mở cửa vào nhà, cửa gỗ nhà bên cạnh đã bị mở ra, một bóng người thon dài đi ra.

"Em về rồi?"

Nguyễn Dao nghiêng đầu nhìn lại, đối mặt với đôi mắt hoa đào thâm thúy của Tần Lãng, không khỏi sửng sốt: "Sao anh lại đi ra từ nhà bên cạnh?"

Tần Lãng nện chân dài đi đến, tròng mắt lóe lên ánh sáng: "Anh chuyển đến, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm."

Nguyễn Dao: "..."

Cố ý chuyển đến bên cạnh nhà cô, nếu nói anh không có ý đồ, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.

Tần Lãng chống lại ánh mắt của cô, nhướng mày nói: "Tại sao lại nhìn anh như vậy?"

"Anh cố ý chuyển đến bên cạnh em đúng không? Anh có ý đồ gì?"

Nguyễn Dao lấy chìa khóa muốn mở cửa, nhưng cánh tay đau nhức đến mức cô không cầm được chìa khóa, đôi tay run rẩy, chìa khóa rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận