Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 91. Cải tạo 4

Chương 91. Cải tạo 4


Nguyễn Dao lắc đầu: "Không cần lo lắng, đến lúc đó chúng ta sẽ nói là có thú dữ chạy vào nhà, cắn đứt chỗ kia của anh cả, nếu anh cả sống sót, chúng ta cũng không cần lo lắng anh ta đi báo cáo, đàn ông ai cũng sĩ diện, anh cả trở thành thái giám, anh ta chỉ có thể che giấu thôi chứ làm sao dám đi báo cáo?"

"Ngược lại, nếu anh ta dám vì thế mà đánh chị, vậy chị có thể dùng chuyện hắn trở thành thái giám để uy hiếp, cá chết lưới rách, chị không thể sống tốt thì cũng tuyệt đối không được để anh ta sống tốt!"

Nguyễn Hưng Quốc: "...”

Cô là ma quỷ sao?

Phương pháp ác độc như vậy mà cũng nghĩ ra được!

Nhưng thật sự là cô nói đúng, Taratu có rất nhiều cánh đồng hoang vu, thú dữ thường xuyên sẽ tập kích thôn xóm, trước kia có không ít người bị dã thú ăn, nếu Nguyễn Dao nói con cháu của hắn bị thú dữ cắn, chắc chắn mọi người sẽ không nghi ngờ.

Nếu hắn sống sót, hắn cũng không dám nói ra, nếu không thì tất cả mọi người sẽ biết, sau này hắn làm gì còn mặt mũi sống ở đội sản xuất nữa.

Đường nào cũng bị cô nắm thóp.

Nguyễn Hưng Dàng càng giãy dụa mạnh hơn, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hắn không muốn trở thành thái giám!

Hắn vẫn chưa sinh con mà!

Hắn cũng không muốn đoạn tử tuyệt tôn!!!

Rốt cuộc Lâm Thu Cúc cũng ra quyết định: "Vậy ra tay đi, chị tự mình làm, nếu sau này xảy ra chuyện, một mình chị gánh chịu!"

Nói xong cô cầm lấy dao phay ở trên bàn, đi về phía Nguyễn Hưng Quốc.

"Ưm ưm ưm…" Nguyễn Hưng Quốc sợ hãi trừng to mắt, gắng sức lắc đầu giãy dụa.

Nguyễn Dao nở nụ cười vô tội, nói: "Anh cả, có phải anh muốn nói anh không muốn trở thành thái giám đúng chứ?"

Nguyễn Hưng Quốc gật đầu.

Nguyễn Dao: "Vậy cũng không phải không thể, nhưng anh luôn bắt nạt chị cả, tôi cảm thấy tốt nhất là vẫn nên biến anh thành thái giám thì hơn."

"Ưm ưm ưm!!!"

"Anh họ cả muốn nói về sau không dám nữa?"

Nguyễn Hưng Quốc lần nữa gật đầu.

"Như vậy nhé." Nguyễn Dao kéo dài âm cuối ,"Biết sai có thể thay đổi, cũng không phải không được, bây giờ tự chị cả quyết định thôi, chị có muốn cho anh cả một cơ hội nữa không?"

Lâm Thu Cúc cau mày, không hé răng.

Hồng Thắng Nam lại lắc đầu: "Nguyễn Dao, nếu chúng ta cứ như vậy bỏ qua cho anh ta, liệu chốc nữa anh ta có đi báo cáo chúng ta không?"

Nguyễn Dao cười, dưới ánh đèn xinh đẹp giống nữ yêu tinh muốn lấy mạng người: "Sợ cái gì? Vu khống, ai sẽ tin tưởng lời của anh cả nói? Hơn nữa, tôi chính là phần tử tiên tiến, cũng là chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, nếu như người khác nói cho chị biết rằng tôi sẽ thiến anh cả, các chị sẽ tin sao?"

Hồng Thắng Nam và Lâm Thu Cúc đồng thời lắc đầu.

"Vậy chẳng phải là được rồi sao, anh ta có nói chuyện này ra ngoài cũng sẽ chẳng ai tin, mà hơn nữa mọi người còn có thể cảm thấy anh ta bị điên, chẳng qua…" Sắc mặt Nguyễn Dao trầm xuống, ánh mắt lóe lên sự hung tàn, "Nếu anh ta dám nói ra, lát nữa chúng ta sẽ thật sự ra tay."

Nguyễn Hưng Quốc: “...”

Quá độc ác, quá độc ác!!!

Người phụ nữ này chính là ma quỷ!!!

Nguyễn Dao quay đầu lại nhìn Nguyễn Hưng Quốc, cười thật dịu dàng: "Anh cả, nếu lần này chúng tôi bỏ qua cho anh, anh có đi báo cáo chúng tôi hay không?"

Nguyễn Hưng Quốc tức giận cực kỳ, nhưng cũng sợ hãi kinh khủng, hắn lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi, thấy ý của chị dâu họ, chị ấy chắc là vẫn nhớ đến tình cảm hai vợ chồng của hai người, cho nên lần này tạm thời tha cho anh cả, về sau anh còn dám quát chị cả, chúng tôi sẽ khiến cho anh đoạn tử tuyệt tôn!"

Nguyễn Hưng Quốc: “!!!”

"Ngoài ra, về sau anh phải giúp đỡ làm việc nhà, có đồ ăn ngon phải đưa cho chị cả trước, chị cả bảo anh làm gì, anh phải làm cái đó, anh cả làm được không?"

Nguyễn Hưng Quốc lần nữa trợn muốn rách mắt: “!!!”

Nếu làm thế thì hắn còn đáng mặt đàn ông không?

Nguyễn Dao nhìn hắn như thế này, lạnh lạnh nói: "Xem ra anh cả vẫn không biết hối cải, chị cả ra tay đi, không có túi con cháu, tôi xem anh ta về sau còn làm đàn ông kiểu gì."

Lâm Thu Cúc gật đầu, đưa tay muốn kéo quần của Nguyễn Hưng Dân.

Nguyễn Hưng Quốc điên cuồng lắc đầu, kêu “ưm ưm ưm" không ngừng.

Hắn không dám không dám, nếu không có túi con cháu, hắn muốn làm đàn ông cũng không được, làm việc thì làm việc, tốt xấu vẫn còn là đàn ông.

Nguyễn Hưng Quốc sợ tới mức tè luôn trong quần, vào lúc Lâm Thu Cúc đang chuẩn bị kéo quần xuống, Nguyễn Dao lại mở miệng: "Chị cả, nhìn anh cả sợ đến mức này, hay cho anh ta thêm một cơ hội đi."

Nghe thấy lời Nguyễn Dao nói, Lâm Thu Cúc gật đầu, buông quần của Nguyễn Hưng Dân ra.

"Anh cả, chúng tôi đã nói rồi đó, về sau anh phải đối xử tốt với chị cả, nếu không… anh hiểu rồi đấy."

Nguyễn Hưng Quốc vừa tức vừa sợ, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận