Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 230. Chất vấn 1

Chương 230. Chất vấn 1


Khóe miệng Tần Lãng nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm, không hề thấy ý cười: "Chuyện khiến người ta xấu hổ nhất trên thế gian này chính là tự mình đa tình, kỹ sư Thẩm chuẩn bị theo đuổi đồng chí Nguyễn, nhưng anh đã từng hỏi ý kiến của cô ấy chưa?

"..."

Cho tới bây giờ Thẩm Hàn Xuyên chưa từng bị người ta nói thẳng thừng như vậy, bốn chữ tự mình đa tình giống như xé đi tấm màn che còn sót lại của anh ta, dưới ánh trăng, mặt và cổ anh ta đỏ bừng như tôm luộc.

Nhưng kỹ sư Lãng độc lưỡi không phải hư danh, Tần Lãng không cho đối phương một chút không gian để suy nghĩ, tiếp tục nói: "Còn nữa, đồng chí Nguyễn đã cùng bà ngoại tôi đến căn cứ, anh cảm thấy chúng tôi có quan hệ gì?"

"Chuyện thất đức như đào góc tường nhà người khác này, bình thường chỉ có người có vấn đề về nhân phẩm mới làm vậy, hoặc là có thành kiến rất lớn với đối phương. Tới bây giờ tôi vẫn tin tưởng kỹ sư Thẩm không phải là một kẻ hèn hạ vô đạo đức, vậy xin hỏi kỹ sư Thẩm có thành kiến gì với tôi?"

"..."

Thẩm Hàn Xuyên mặt đỏ như muốn nhỏ ra máu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Gió lạnh thổi tới, hai người đàn ông xuất sắc nhất căn cứ dầu mỏ, người khiến bao trái tim thiếu nữ rung động đứng đối mặt nhau, một người khẽ nhếch khóe miệng, giọng chất vấn, một người tay chân luống cuống, hận không thể đào một cái lỗ để chôn mình.

"Xin lỗi kỹ sư Lãng, tôi không có thành kiến gì với anh cả, thật xin lỗi, tôi không nên đến tìm anh, càng không nên hỏi anh câu hỏi như vậy!"

Thẩm Hàn Xuyên nói xong cúi người về phía anh một cái.

Tần Lãng nhìn đỉnh đầu màu đen của anh ta, một lúc lâu mới lười biếng mở miệng: "Nếu kỹ sư Thẩm đã có thành ý xin lỗi, vậy tôi chấp nhận tha thứ cho anh, nhưng chuyện như vậy có lần một không thể có lần hai, tôi hy vọng..."

Thẩm Hàn Xuyên đứng thẳng người lên, lắc đầu như trống đánh trống bỏi: "Không, sẽ không có lần sau nữa đâu, tôi rất xin lỗi!"

Tần Lãng khoát tay, thờ ơ bỏ lại một câu: "Được rồi, vậy tôi đi đây."

Nói xong, anh xoay người nhấc chân dài rời đi, với chút kiêu ngạo của người chiến thắng.

Thẩm Hàn Xuyên nhìn bóng lưng anh, trong lòng như rơi vào hầm băng.

Sau khi Nguyễn Dao đến căn cứ lần trước, hình bóng của cô giống như được khắc vào xương tủy và máu của anh ta, dù anh ta làm gì cũng không thể bỏ cô ra khỏi đầu.

Anh ta không thể quên được nụ cười rạng rỡ hơn ánh mặt trời của cô, làn da trắng hơn tuyết, cô như vậy hoàn toàn khác với Nguyễn Dao trong trí nhớ, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của anh ta như vậy.

Anh ta rối rắm rất nhiều ngày mới lấy hết can đảm tới hỏi Tần Lãng, anh ta cũng biết rằng anh ta làm như vậy quá hèn hạ, nhưng không hỏi rõ ràng thì trong lòng anh ta không yên được, ngay cả tâm trí làm thí nghiệm cũng không có.

Nhưng bây giờ rốt cuộc anh ta cũng có thể chết tâm.

Nhớ lại lúc ấy hai người bọn họ đứng cạnh nhau xứng đôi vừa lứa, anh ta giống như bị người ta nhét đầy miệng ô mai vậy, chua đến ứa nước bọt.

Nhưng cái này thì có thể trách ai chứ, lúc ở thủ đô tự mình khinh ghét cô, bây giờ cô đã có người yêu rồi, hối hận thì có ích gì.

Nếu Lâu Tuấn Lỗi ở đây lúc này, cậu sẽ yên lặng thắp cho Thẩm Hàn Xuyên một ngọn nến.

Nếu Nguyễn Dao ở đây lúc này, cô sẽ cho Tần Lãng hai chữ —— vô sỉ.

Thẩm Hàn Xuyên đứng trong gió lạnh một lúc lâu mới trở về, không biết là bị đả kích quá lớn, hay là do gió lạnh thổi quá lâu, tóm lại ngày hôm sau anh ta bị bệnh rồi.

Sau khi Tần Lãng biết, vẻ mặt không liên quan đến mình, bình tĩnh cầm khăn quàng lông dê màu đỏ lần trước mua đi gửi bưu điện.

Rồng bay phượng múa viết vài chữ chỗ người nhận hàng: Nguyễn Dao (nhận)

Sau một cơn mưa mùa thu, thời tiết đột nhiên hạ hơn mười mấy độ, bầu trời còn xuất hiện tuyết lông ngỗng.

Nguyễn Dao biết mùa đông ở Đông Bắc rất lạnh, nhưng cô không ngờ mùa đông ở Taratu lại lạnh như vậy, lúc này vừa mới vào đông đã lạnh đến mức cả người run rẩy.

Do hạ nhiệt nên không thể làm sản phẩm ở sân phơi, thư ký Trần thu dọn một nhà kho khác, sau đó tất cả mọi người rút vào trong nhà kho để làm việc.

"Thư ký Trần, cứ tiếp tục như vậy cũng không được, sau này vẫn là phải xây dựng công xưởng."

Thư ký Trần đúc tay vào túi áo, run rẩy trong gió lạnh: "Cái này tôi cũng biết, nhưng chi phí xây dựng công xưởng quá cao, nếu sau đó không có đơn đặt hàng thì chúng ta cũng không tiện nói chuyện với lãnh đạo."

Công xưởng khởi đầu thuận lợi, chưa bắt đầu sản xuất đã có đơn đặt hàng, bây giờ bên xưởng trưởng Ngô lật lại đơn hàng, nhìn thì thấy làm ăn phát đạt, nhưng dù sao mới chỉ có một khách hàng, nhỡ thị trường có cạnh tranh khác, hay đột nhiên không bán được thì sao?

Từ vết xe đổ của ao cá, thư ký Trần trở nên rất thận trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận