Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 354. Đoạn tử tuyệt tôn 2

Chương 354. Đoạn tử tuyệt tôn 2


Ánh mắt Lâu Tuấn Lỗi nhìn vào mắt cô: “Mắt em sưng như mắt ếch rồi sao lại không có chuyện gì được chứ?”

Nguyễn Dao: “...”

Ôn Bảo Châu: “...”

Tần Lãng đi đến nghe được lời này của Lâu Tuấn Lỗi thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn cậu.

Người thiếu thông minh như vậy mà lại có người yêu trước anh, ông trời thật không có mắt mà!

Ôn Bảo Châu không muốn những người khác biết chuyện trong nhà mình, nhưng quan hệ của cô ấy và Lâu Tuấn Lỗi là quan hệ yêu đương, cô ấy cảm thấy mình không nên giấu, cô do dự một lúc rồi nói chuyện ấy cho Lâu Tuấn Lỗi.

“Đồng chí Lâu, rất xin lỗi vì đã nói những chuyện này cho anh, hiện tại trong nhà em đang có chuyện như vậy, chuyện yêu đương của chúng ta cứ dừng lại như vậy đi.”

Nói xong cô ấy ôm mặt khóc chạy vào phòng bên cạnh, đóng cửa lại, không đi ra nữa.

“!!!”

Vẻ mặt Lâu Tuấn Lỗi như bị sét đánh, làm thế nào cũng không ngờ mình vừa gặp người yêu đã bị chia tay như vậy.

Tần Lãng đồng tình nhìn cậu một cái: “Bớt đau buồn.”

Lâu Tuấn Lỗi: “...”

Nguyễn Dao luôn cảm thấy lời này của Tần Lãng có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cô cũng không ngờ Ôn Bảo Châu lại quả quyết đưa ra lời chia tay như vậy.

Tiếp đó còn chín năm, mặc dù cô ấy đã bị đưa đến biên cương nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái nhà họ Cố, chắc chắn cô ấy sẽ bị ảnh hưởng, cô ấy nói rõ ràng với Lâu Tuấn Lỗi sớm cũng tốt.

Một lúc lâu sau Lâu Tuấn Lỗi mới hồi phục tinh thần: “Đang êm đẹp sao đồng chí Ôn lại muốn chia tay với em?”

Nguyễn Dao: “Lời vừa rồi của cô ấy em cũng nghe rồi đấy, cô ấy làm như vậy cũng vì không muốn em bị liên lụy.”

Lâu Tuấn Lỗi gãi đầu: “Em không sợ liên lụy.” Em sợ không có người yêu hơn.

Nguyễn Dao: “Không thể coi thường vấn đề này được, kĩ sư Lâu suy nghĩ kĩ càng một chút, nếu thực sự muốn ở cùng một chỗ với nhau thì tốt nhất em nên nói chuyện và thương lượng với cha mẹ em rồi sau đó hãy quyết định.”

Nếu người nhà Lâu Tuấn Lỗi để bụng chuyện này, hai người miễn cưỡng ở cùng một chỗ cũng không hạnh phúc, không bằng cắt đứt sạch sẽ sớm một chút.

Lâu Tuấn Lỗi gật đầu: “Đồng chí Nguyễn nói đúng, em đi gọi điện cho cha mẹ em.”

Lâu Tuấn Lỗi vừa đi trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Nguyễn Dao và Tần Lãng.

Đôi mắt đào hoa của Tần Lãng nhìn cô, vừa quyến rũ vừa sâu thẳm: “Anh không giống Lâu Tuấn Lỗi, dù người nhà em có là thành phần gì đi nữa thì anh cũng sẽ không để bụng.”

Người đàn ông này thật sự quá quyến rũ, tim Nguyễn Dao đập mạnh vì anh mà: “Cha mẹ ruột của em chắc đều không có trong nước, nhà họ Nguyễn có khả năng biết rõ sự tình, chỉ sợ bọn họ sẽ cá chết rách lưới kéo em xuống theo.”

Nếu như cha mẹ ruột của nguyên chủ chỉ đơn giản là đi nước ngoài thì không sao, cô chỉ lo lắng trước đó họ từng ủng hộ những quân đội khác, nếu thật sự như vậy thì sẽ khó giải quyết.

Tần Lãng nhíu mày, nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc sẽ không đâu, thứ nhất vấn đề của cha mẹ em không lớn, nếu không nhà họ Nguyễn năm đó sẽ không nhận nuôi em, con người đều rất ích kỷ, nhất là với tính cách không có lợi không làm của nhà họ Nguyễn, nếu như cha mẹ em có vấn đề lớn thì chắc chắn bọn họ không dám đụng vào.”

“Thứ hai, cho dù có vấn đề thì bọn họ cũng không dám nói ra, trước đó anh đã cho người đi điều tra qua, vài thập niên qua nhà họ Nguyễn vẫn luôn làm người ở, bà cụ Nguyễn đang làm bảo mẫu, sau đó đột nhiên có tiền mua vị trí làm việc, công việc của Vương Phân và Nguyễn Bảo Vinh cũng là do mua được.”

Nguyễn Dao nhíu mày: “Dựa vào gia sản của nhà họ Nguyễn thì bọn họ không thể có tiền mua công việc được, chỉ sợ tiền này là tiền cha mẹ em cho nhà bọn họ nên nhà họ Nguyễn mới nhận nuôi em.”

Tần Lãng nắm chặt tay cô đùa nghịch trong lòng bàn tay mình: “Chính là thế đó, cho nên em không cần lo lắng, anh đã sớm cho người theo dõi nhà họ Nguyễn, nếu như bọn họ có hành động gì chúng ta có thể ra tay ứng phó trước.”

Nguyễn Dao nhìn hai bàn tay đang dính lấy nhau của hai người, tay của anh trắng nõn thon dài, từng đốt ngón tay rõ ràng như xương ngọc, là một đôi tay rất đẹp, cũng may cô cũng không kém: “Em thật sự không ngờ Nguyễn Bảo Vinh cứ như vậy mà qua đời.”

Tần Lãng thấy cô không rút tay về thì khuôn mặt hiện lên ý cười: “Đừng vì người không liên quan mà bực mình, sinh nhật anh sắp đến rồi, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận bất ngờ mà em dành cho anh.”

“...”

Nguyễn Dao liếc mắt nhìn dáng vẻ gợi đòn này của anh, cô rút tay lại đi về phòng xem tình hình Ôn Bảo Châu.

Sau hội chợ là sinh nhật Tần Lãng, cô dự định lần này đi Quảng Châu mua chút đặc sản.

Về chuyện chuyển chính thức, cũng đến lúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận