Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 319. Làm tình nhân bí mật của em 2

Chương 319. Làm tình nhân bí mật của em 2


Khương Học Hải đỏ mặt giận dữ quát: “Vì sao? Cháu mau nói đi, lẽ nào cháu muốn đến nông trường lao động cải tạo sao?”

Đến lúc này vẫn còn ấp a ấp úng, là đang muốn hại chết cả nhà họ Khương!

Mặt Khương Tuyết lúc đỏ lúc trắng: “Cháu, cháu thích đồng chí Tần, cho nên mới thăm dò thông tin của đồng chí Nguyễn, sau khi anh ấy biết đồng chí Nguyễn bắt cá hai tay sẽ chia tay với đồng chí Nguyễn...” Như vậy cô ta có thể nhân cơ hội.

Chỉ là cô ta không ngờ tới Tần Lãng không chỉ không tin, mà ngược lại còn tố cáo cô ta với bí thư Trịnh.

Cô ta thật sự rất hối hận!

Rốt cuộc là người dễ thay lòng đổi dạ như Nguyễn Dao có gì tốt? Chẳng qua chỉ là xinh đẹp chút, nhưng cô ta cũng rất dễ nhìn mà, sao anh có thể tàn nhẫn với cô ta như vậy?

Khương Tuyết càng nghĩ càng khổ sở, cộng thêm không có mặt mũi để nhìn người khác, dứt khoát nhắm mắt lại muốn hôn mê.

Sau khi Giang Xuân Hoa đến vẫn luôn không mở miệng cũng không qua đỡ cô ta, trái lại cười lạnh nói: “Nếu như cháu dám ngất, sau này đừng trách bọn ta vì đại nghĩa mà không quan tâm đến cháu!”

Bà ấy rất biết ơn gia đình bác cả đã giúp bà ấy chăm sóc con gái trong vài năm qua, chỉ là Khương Tuyết quá xấc xược, mới đến căn cứ vài ngày đã gây ra phiền toái lớn như vậy, bà ấy thật sự chịu không nổi.

“...”

Khương Tuyết nghe thấy vậy, lúc này ngất cũng không được, mà không ngất cũng không xong.

Rất xấu hổ.

Tần Lãng khẽ cười lạnh một tiếng.

Sắc mặt giáo sư Cố cũng rất khó coi: “Tuổi còn nhỏ mà đã nhiều tâm tư như vậy, lại còn muốn làm người xấu phá nhân duyên của người khác, cô đúng là đạo đức bại hoại, nhân phẩm có vấn đề!”

Những lời này đều không để lại mặt mũi.

Mặt Khương Tuyết lại trắng thêm mấy phần, xấu hổ đến nỗi hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống.

Khương Học Hải cảm thấy mặt mũi của mình đều bị vứt sạch rồi, quay đầu nói với bí thư Trịnh: “Bí thư, cháu gái của tôi đã làm ra chuyện này đúng là không hiền hậu gì cả, chỉ là tôi dám lấy chức vị của mình ra bảo đảm, nó tuyệt đối không phải là gián điệp!”

Bí thư Trịnh cau mày lại: “Ông Khương, cách làm người của ông tôi rất yên tâm, nhưng đồng chí Khương đã làm trái với luật của căn cứ, tôi không có biện pháp để cho cô ta ở lại.”

Khương Học Hải không tức giận, ngược lại thở phào nhẹ nhõm: “Tôi hiểu, ngày mai đích thân tôi sẽ tống nó khỏi đây.”

Thân thể Khương Tuyết lung lay: “Chú hai...”

Cô ta không muốn rời khỏi căn cứ, cô ta còn muốn tìm người yêu mà.

Mặt Khương Học Hải đen lại quát mắng: “Cháu câm miệng lại cho chú!”

Khương Tuyết bị dọa sợ run rẩy, cũng không dám nói nữa.

Từ trước đến nay tính tình của Khương Học Hải rất tốt, hiển nhiên lần này bị làm cho phát cáu, mới có thể nổi trận lôi đình như vậy.

Đi ra khỏi ký túc xá, Khương Học Hải nói với Tần Lãng: “Kỹ sư Lãng, tôi thay Tiểu Tuyết xin lỗi cậu và đồng chí Nguyễn, là do tôi không dạy dỗ tốt cháu gái của mình.”

Tần Lãng cũng không giận chó đánh mèo: “Phó sở trưởng không cần xin lỗi tôi, ai làm người nấy chịu, cũng không phải là trách nhiệm của chú.”

“Cậu là một đồng chí tốt, trước tiên tôi đưa người trở về đã.”

Khương Học Hải lại cảm thấy may mắn vì trước đây không mở miệng giới thiệu cháu gái cho anh, bằng không bây giờ còn mất mặt hơn nhiều.

Ánh trăng màu trắng lặng lẽ rơi xuống, gió đêm mát mẻ thổi tới.

Nguyễn Dao kéo thân thể mệt mỏi về chỗ nghỉ ngơi, phát hiện không biết từ lúc nào dưới mái hiên có thêm một tổ chim én, nhờ có ánh trăng chiếu sáng, có thể nhìn thấy mấy cái đầu nhỏ đen đen.

Cô nhìn sang bên nhà hàng xóm, đen như mực, không có ánh sáng của đèn, hiển nhiên là không có người ở nhà.

Bình thường cô vừa về, Tần Lãng sẽ lập tức chạy qua đây, sau đó sẽ đun nước và làm đồ ăn khuya cho cô, có lúc là chè, có lúc là sủi cảo, có lúc là một bát canh thịt, mặc dù mùi vị không tính là tuyệt đỉnh, nhưng lại có thể an ủi dạ dày trống rỗng và thân thể mệt mỏi của cô.

Không nghĩ tới hôm nay muộn như vậy rồi anh vẫn chưa tan làm, bỗng cảm thấy không quen cho lắm.

Thói quen này thật sự không phải là một thói quen tốt, một khi thành thói quen rồi, sẽ thành nghiện.

Trong lòng Nguyễn Dao tấm tắc hai tiếng, mở cửa sân đi vào.

Chỗ nào của nhà này cũng tốt, duy nhất có một cái không tốt đó là không có hệ thống cung cấp nước uống, lại càng không có bình nóng lạnh, muốn tắm nước nóng cũng bất tiện.

Nguyễn Dao ngồi trước bếp lò nấu nước, nhìn than đang cháy lộp bộp trong bếp lò, mí mắt cô hạ xuống, thân thể được bếp lò sưởi ấm áp, ngoẹo đầu, dựa vào vách tường ngủ.

“Chị đi hái quả hồng cho em đi, em muốn ăn quả hồng!”

Cây hồng to lớn rủ xuống, một bé trai ba tuổi chống nạnh, ra lệnh với chị gái năm tuổi rưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận