Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 259. Tại sao phải phản kháng? 3

Chương 259. Tại sao phải phản kháng? 3


Ông là bí thư của công xưởng, lại là trưởng công xưởng, tất nhiên không thể ngồi yên làm ngơ.

Ôn Bảo Châu đến đây nộp văn kiện, ai ngờ nghe được những lời của bí thư Lương nói, sợ đến mức viền mắt ngân ngấn lệ.

Lúc này thấy bí thư Trần muốn đến Cục công an, cô ấy vội lau nước mắt đi: “Bí thư Trần, tôi đi cùng với bác.”

Đợi lát nữa nếu như cần phải có người làm chân chạy cầm tư liệu, Ôn Bảo Châu có thể làm chân chạy, nghĩ tới đây, bí thư Trần gật đầu đồng ý.

Vì vậy hai người ngồi lên xe ngựa vội vàng chạy đến Cục công an.

Kết quả.

Bí thư Trần cũng bị giam.

Bởi vì Ôn Bảo Châu là một trợ lý nhỏ, cho nên may mắn thoát được.

Ngay cả bí thư Trần cũng bị bắt lại rồi, lúc này Ôn Bảo Châu thật sự là mất hết hồn vía.

“Chú Chung, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”

Chú Chung cũng một mặt nặng nề cùng khó xử: “Đồng chí Ôn, chú đã già rồi nên không hiểu mấy loại chuyện này.”

Nếu như ông ấy hiểu, cũng đã không phải chạy xe ngựa rồi.

Một đường, Ôn Bảo Châu liên tục rơi nước mắt, lúc về đến công xã mắt đã sưng lên rồi.

Chủ nhiệm Hồ biết hai người Nguyễn Dao và bí thư Trần bị bắt, bị làm cho trấn kinh đến hai mắt đăm đăm, hơn nửa ngày không thốt lên lời.

Ôn Bảo Châu: “Chủ nhiệm Hồ, bác nói xem bây giờ chúng ta nên làm sao?”

Ôn Bảo Châu kêu lên vài tiếng, lúc này chủ nhiệm Hồ mới hồi phục lại tinh thần, hai bàn tay run rẩy: “Loại việc này tôi cũng chưa từng gặp qua, bây giờ tôi về hỏi họ hàng thân thích, các cô là thanh niên trí thức từ thủ đô tới, trong nhà có họ hàng thân thích gì có thể giúp, thì đều đi thử hỏi xem.”

Ôn Bảo Châu nghe được những lời này, mắt sáng lên, chạy ra ngoài bảo chú Chung chở mình về đội sản xuất.

Bình thường chú Chung được Nguyễn Dao chiếu cố rất nhiều, lúc này nghe thấy lời của Ôn Bảo Châu, không thể từ chối nói: “Đi, lên mau.”

Một đường xóc nảy về đội sản xuất, cái mông của Ôn Bảo Châu đều bị xóc cho đau rồi, nhưng cô ấy không để ý, vừa xuống xe đã nhanh chóng chạy vào tìm Thẩm Văn Thiến.

Gần đây phải gieo trồng vào vụ xuân, dưới sự chỉ huy, nhóm người văn phòng Thẩm Văn Thiến cũng đi làm việc hỗ trợ, Ôn Bảo Châu đầu bù tóc rối, đôi mắt sưng đỏ chạy tới, lập tức khiến bọn họ bị giật mình.

“Ôn Bảo Châu, cô không sao chứ?”

Ôn Bảo Châu cũng không để ý tới việc giải thích với bọn họ, kéo tay của Thẩm Văn Thiến vội vàng hỏi: “Văn Thiến, anh trai cô làm việc ở căn cứ dầu mỏ đúng không?”

Thẩm Văn Thiến không biết tại sao đột nhiên cô ấy lại hỏi đến anh trai của mình, nhưng vẫn kiêu ngạo gật đầu: “Đúng vậy, anh trai tôi là kỹ sư khai thác dầu mỏ ở căn cứ dầu mỏ.”

Kỹ sư khai thác dầu mỏ!

Đôi mắt sưng đỏ của Ôn Bảo Châu sáng lên, cô ấy nhớ đồng chí Tần cũng là kỹ sư: “Vậy cô biết số điện thoại của căn cứ dầu mỏ không?”

Thẩm Văn Thiến lại gật đầu: “Biết, cô hỏi làm gì vậy?”

Ôn Bảo Châu cuống cuồng nói: “Trở về tôi sẽ giải thích với cô sau, cô đưa số điện thoại cho tôi, tôi cần dùng gấp.”

Nếu như đổi lại là Thẩm Văn Thiến của trước đây, chắc chắn cô ta sẽ không cho, chỉ là hơn nửa năm nay đến đội sản xuất, mọi người ăn cùng nhau ở cùng nhau và cố gắng cùng nhau, đã tạo nên được tình cảm cách mạng.

Nhưng mà nhìn qua dáng vẻ của Ôn Bảo Châu thật sự đang rất vội, Thẩm Văn Thiến chỉ do dự một chút, rồi đưa số điện thoại cho cô ấy.

Đội sản xuất và công xưởng đều không có điện thoại, muốn gọi điện thoại phải đi lên cục bưu điện ở trên trấn, sau khi Ôn Bảo Châu lấy được số điện thoại, Ôn Bảo Châu lại vội vã cùng chú Chung chạy lên trấn.

Lần này đừng nói Ôn Bảo Châu, cái mông của chú Chung cũng bị xóc đau, ngựa cũng rất mệt mỏi.

Có điều ai cũng không than phiền, lúc Ôn Bảo Châu xuống xe, trên đường chạy quăng cả hai chân.

Sau mấy tiếng tút điện thoại cũng kết nối được với bên căn cứ dầu mỏ, vận khí của cô ấy không tệ, lúc gọi tới thì Tần Lãng vừa vặn ăn cơm xong đang trở về ký túc xá.

Tần Lãng thấy ông Lưu nói có đồng chí nữ gọi điện tới tìm anh, trong đầu vô thức hiện lên dáng vẻ của Nguyễn Dao, anh đi ba bước thành hai đến phòng điện thoại.

“Là tôi.”

Giọng nói trầm ấm khêu gợi từ đầu điện thoại bên kia truyền tới, Ôn Bảo Châu cảm thấy lỗ tai mình giống như bị điện giật: “Anh, anh là đồng chí Tần phải không?”

Tần Lãng vừa nghe giọng nói không phải là Nguyễn Dao, khóe miệng đang cong lên lập tức trở lại bình thường: “Là tôi, xin hỏi ai tìm tôi vậy?”

Ôn Bảo Châu giọng hơi khàn nói: “Tôi là Ôn Bảo Châu, bạn của Nguyễn Dao, Nguyễn Dao bị người của Cục công an bắt đi rồi, tôi thật sự không biết nên tìm ai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận