Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 189. Thăng quan phát tài 1

Chương 189. Thăng quan phát tài 1


Trong văn phòng im lặng mấy giây.

Chủ nhiệm Hồ trừng to mắt, một mặt không tin tưởng hỏi: “Thanh niên trí thức Nguyễn, cô nói cái gì?”

Nguyễn Dao lấy ba cọc nhân dân tệ từ bên trong túi du lịch ra, xếp thành một hàng đặt ở trên bàn: “Chúng ta đạt được hợp tác với công xưởng tủ gỗ Đông Thăng của thị trấn, bọn họ đặt ở chỗ chúng ta đơn đặt hàng mười nghìn tệ, ba nghìn tệ này là tiền đặt cọc.”

Một cọc nhân dân tệ là một trăm tờ, ba cọc là ba trăm tờ, đặt ngay ngắn lên trên bàn, ánh mắt mọi người ở văn phòng dính lên trên đó, đều không dời đi được.

Trời ạ, các bà đã lớn như vậy chưa từng nhìn thấy được nhiều tiền như vậy.

Thanh niên trí thức Nguyễn thật sự quá thần kỳ, thế mà lấy được đơn đặt hàng mười nghìn tệ, còn cầm theo nhiều tiền như vậy trở về.

Mấy trợ lý văn phòng dùng ánh mắt như nhìn anh hùng mà nhìn Nguyễn Dao.

Chủ nhiệm Hồ phản ứng chậm nửa nhịp đứng lên, kích động đến mặt đỏ bừng: “Thanh niên trí thức Nguyễn, điều cô nói là thật? Chúng ta thật giành được đơn đặt hàng mười nghìn tệ?!”

Nguyễn Dao gật đầu: “Đương nhiên là thật, tiền đặt cọc đã mang về rồi, đây là hợp đồng ký kết.”

Chủ nhiệm Hồ lấy hợp đồng tới nhìn một lần, kích động đến hai tay đều run rẩy.

Đơn đặt hàng mười nghìn tệ đó, có khoản thu nhập này, cuộc sống của nhóm xã viên công xã có thể được cải thiện được rất lớn.

Đây đều là công lao của Nguyễn Dao!

Chủ nhiệm Hồ nhạy cảm bắt được trên hợp đồng viết mấy chữ “Xưởng công nghệ đồ đan bằng liễu Đào Nguyên”, công xã cũng không có công xưởng như vậy, nhưng mà bà không có ngạc nhiên.

“Thanh niên trí thức Nguyễn, đồng chí Ôn, thật sự là vất vả các cô, tôi là nằm mơ cũng không nghĩ tới các cô lại có thể lấy được đơn đặt hàng lớn như vậy, các cô làm tốt lắm!”

Lúc trước Nguyễn Dao nói với bà muốn đi đến thị trấn tìm kiếm hợp tác, trong lòng bà không có hi vọng quá lớn, dù đồ là đồ tốt, nhưng hợp tác nào có dễ dàng như vậy.

Bà cảm thấy Nguyễn Dao có thể lấy được đơn đặt hàng nhỏ khoảng chừng một nghìn tệ là tốt rồi, hiện tại xem ra, bà thật sự đánh giá quá thấp năng lực của Nguyễn Dao.

Ôn Bảo Châu vội vàng xua tay: “Đây đều là công lao của Nguyễn Dao, là cô ấy quyết định đi tới đàm phán với quản lý của cửa hàng bách hóa, sau đó bị từ chối lại đi tìm công xưởng hợp tác, quá trình này đều là một mình cô ấy làm, tôi chẳng giúp được chút việc gì hết.”

Lần này đi ra ngoài khiến cho cô ấy nhận ra rõ được được chênh lệch của mình và Nguyễn Dao, so với Nguyễn Dao, cô chỉ là một nhỏ vô dụng, thiếu chút nữa cô ấy còn kéo chân sau của Nguyễn Dao.

Nếu không phải bình thường Nguyễn Dao để các cô ấy kiên trì rèn luyện thân thể, đêm hôm đó cô ấy khẳng định không chạy nổi, một khi bị tên côn đồ kia bắt lấy, kết cục của hai người cô và Nguyễn Dao khó mà lường được.

Cô ấy muốn về sau đi theo bên cạnh Nguyễn Dao, làm bạn tốt của cô thật lâu, cho nên từ hôm nay trở đi cô ấy càng muốn cố gắng học tập thêm, tranh thủ đuổi kịp bước tiến của Nguyễn Dao.

Chủ nhiệm Hồ nhìn Ôn Bảo Châu không tranh giành, cảm giác về cô ấy rất không tệ: “Có thể nhận ra được thiếu sót của bản thân mình, điều này cũng rất tốt, về sau cố gắng thật tốt.”

Không có phê bình như trong tưởng tượng, thế mà còn được cổ vũ biểu dương, Ôn Bảo Châu kích động đến hai gò má đỏ bừng, gật đầu giống như con gà mổ thóc: “Tôi nhất định sẽ cố gắng thật tốt, tôi sẽ học tập chăm chỉ từ Nguyễn Dao.”

Chủ nhiệm Hồ gật gật đầu, quay đầu lại, vừa hài lòng lại kiêu ngạo mà nhìn Nguyễn Dao nói: “Hiện tại cô theo tôi đi đến văn phòng của bí thư Trần thôi.”

Nguyễn Dao rất hài lòng với chuyện chủ nhiệm Hồ không có nói ra chuyện cô “làm giả” ngay trước mặt mọi người, khóe môi cong lên nói: “Được.”

Chủ nhiệm Hồ cất ba nghìn tệ tiền đặt cọc vào trong túi to, sau đó đỏ bừng cả khuôn mặt dẫn theo Nguyễn Dao đi tới văn phòng của bí thư Trần.

Gần đây cuộc sống bí thư Trần trôi qua rất hài lòng, nhiều lần ở trong hội nghị được lãnh đạo khen ngợi, đám tên già của các công xã khác cũng không biết hâm mộ ông đến mức nào.

Nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ông ngẩng đầu nhìn, sau đó đối diện với khuôn mặt đỏ giống như mông khỉ của chủ nhiệm Hồ, lập tức sợ tới mức thiếu chút hắt cả trà trong tay đi.

“Chủ nhiệm Hồ, mặt của bà làm sao đỏ thành thế này? Bà không sao chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận