Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 269. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 2

Chương 269. Mời cô đến căn cứ dầu mỏ của chúng tôi 2


Canh thịt cừu thì thơm nồng tươi ngon, không có mùi tanh cừu, hành lá cắt nhỏ xanh biếc rắc trên canh, càng làm cho người ta muốn ăn.

Nguyễn Dao ăn làm hai má phồng lên, lúc Tần Lãng gắp thịt thấy được hai gò má phồng lên này của cô, lại không nhịn được nghĩ đến con mèo nhỏ mà lúc bé anh nuôi.

Nhóc con kia rất tham ăn, rõ ràng chỉ nhỏ như vậy, nhưng là ăn đến hai má phồng lên.

Trước khi kịp phản ứng khóe môi anh đã nở nụ cười, khi Nguyễn Dao gắp thịt đúng lúc thấy được nụ cười mỉm của anh, phút chốc cô liền bị nghẹn, thiếu chút nữa sặc rồi.

Đồ đàn ông chó này, lại đang trộm cười cô!

Nguyễn Dao trợn mắt nhìn anh, tiếp tục gắp thịt ăn, chỉ là trong lòng vẫn có chút xấu hổ, nhích người cách xa anh một chút.

Chẳng qua cô không biết, từ góc độ này nhìn sang, Tần Lãng cũng có thể thấy được gò má phồng lên vì nhai đồ ăn của cô, dáng vẻ này trông càng buồn cười hơn.

Nụ cười từ khóe miệng tràn đến đáy mắt, cũng làm dịu đi đường nét trên gương mặt anh, nhân viên phục vụ gọi đồ ăn mới vừa rồi thấy vậy sáng mắt, mặt đỏ rần.

Một nhân viên phục vụ khác thấy vậy, không nhịn được nói: “Đừng nhìn nữa, không thấy người ta có người yêu rồi sao?”

Ánh mắt đồng chí nam nhìn đồng chí nữ kia tràn đầy cưng chìu, sợ người yêu của mình đói bụng nên gọi nhiều thịt như vậy, vừa nhìn đã biết anh thích người yêu của mình nhiều như thế nào.

Chẳng qua nếu là cô ấy, cô ấy cũng sẽ cưng chìu như vậy, nhìn gương mặt của đồng chí nữ kia đi, còn mềm mại hơn cả đậu hủ nữa, dáng vẻ xinh đẹp như vậy, sao có thể không cưng chìu chứ?

Nhân viên phục vụ gọi thức ăn chu mỏ một cái, thở dài nói: “Cùng là người nhưng không cùng mệnh, người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa ưu tú như vậy mà đã là của người khác rồi?”

Lúc đầu Nguyễn Dao cứ tưởng đồ ăn nhiều như vậy khẳng định hai người sẽ không ăn hết, nhưng cô đã xem thường mình, nhiều đồ ăn như vậy cô cũng tiêu diệt gần một nửa, hơn một nửa còn lại đều bị Tần Lãng tiêu diệt.

Dáng ăn của Tần Lãng rất lịch sự, nhìn thì như không quan tâm lắm, nhưng không ngờ anh có thể ăn nhiều như vậy.

Thật ra thì không chỉ có Nguyễn Dao đói đến điên, mấy ngày nay Tần Lãng cũng không ăn nhiều, bây giờ cuối cùng mọi chuyện đã giải quyết được hơn nửa, cảm giác muốn ăn cũng quay trở về.

Hơn nữa Nguyễn Dao ngồi bên cạnh anh lại ăn ngon lành đến vậy, cũng khiến cho anh ăn thấy ngon hơn.

Hai người ăn no thỏa mãn đi ra khỏi nhà hàng Quốc Doanh, sau khi lên xe, Nguyễn Dao hỏi anh sao tìm được điểm yếu của thư ký Chu.

Tần Lãng cũng không gạt cô, kể lại đơn giản một chút, chỉ là một chữ cũng không kể những khổ cực mình đã trải qua.

Chẳng qua không cần anh nói, trong lòng Nguyễn Dao cũng biết, người bị giam là cô, nhưng bộ dạng của anh còn tiều tụy vất vả hơn cô, cũng biết được mấy ngày nay anh đã cực khổ, bôn ba như thế nào.

Trong lòng Nguyễn Dao dâng lên một dòng nước ấm.

Trở lại công xã, Ôn Bảo Châu thấy cô lập tức nhào đến, ôm cô khóc lớn.

“Nguyễn Dao, rốt cuộc cô cũng về rồi, mấy ngày nay tôi ăn không ngon, ngủ không yên, vừa nhắm mắt đã mơ thấy cô bị người ta bắt nạt hu hu hu.”

Những chuyện Ôn Bảo Châu làm vì cô, cô cũng biết từ trong miệng Tần Lãng.

Cô vỗ lưng cô ấy một cái: “Được rồi đừng khóc, tôi đã đi ra rồi, cô khóc nữa, nước mũi sẽ dính lên người tôi.”

“...”

Bị cô nói như vậy, trong phút chốc Ôn Bảo Châu không biết có nên tiếp tục khóc nữa hay không.

Bởi vì công xưởng bị đóng, công xã đã vắng vẻ hơn lúc trước nhiều, mà nơi treo bảng hiệu công xưởng hồi trước cũng trống không, bảng hiệu của công xưởng sớm đã không còn bóng dáng rồi.

Ôn Bảo Châu lau sạch nước mắt: “Lúc sáng công xưởng bị bắt đóng cửa, người đến đóng cửa công xưởng nói cô và bí thư Trần có tác phong của chủ nghĩa tư bản, mọi người đều vô cùng lo lắng, cũng may hai người đã trở lại rồi.”

Buổi sáng mọi người thật sự bị dọa sợ, chỉ là mọi người đều biết ơn những chuyện mà Nguyễn Dao làm cho mọi người trước kia, cho nên một đám người đều không đi, tụ tập lại một chỗ muốn bàn bạc xem có cách nào giúp đỡ Nguyễn Dao và bí thư Trần không.

Chẳng qua mọi người đều là nông dân, trong nhà không có thân thích làm quan, bàn bạc thật lâu cũng không bàn bạc ra cách nào, mắt thấy trời ngày càng tối lúc này cô ấy mới khuyên mọi người trở về.

Có câu nói, lâu ngày thấy lòng người.

Lần này mặc dù bị bắt, nhưng cô thấy được rất nhiều người đối tốt với mình, như Tần Lãng, Ôn Bảo Châu, còn có các xã viên của công xã, mỗi người đều làm cho cô hết sức cảm động.

Nguyễn Dao đè xuống sự chua xót hỏi: “Bí thư Trần trở về khi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận