Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 175. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 3

Chương 175. Đừng nhúng nhích, tôi là Tần Lãng 3


Sau khi hai người ăn xong không lập tức rời đi, Nguyễn Dao lấy ra hai viên kẹo sữa thỏ trắng cho nhân viên phục vụ đưa tới: “Đồng chí, tôi muốn hỏi thăm các cậu một chút thị trấn bên này có xưởng làm tủ gỗ không?”

Tuy rằng tiền lương nhân viên phục vụ cũng không ít, nhưng rõ ràng một viên kẹo sữa thỏ trắng phải mất mấy đồng tiền, người nhà bình thường cũng sẽ không tuỳ tiện mua, thấy Nguyễn Dao hỏi cũng chỉ là câu hỏi bình thường, hai người liền không từ chối mà nhận kẹo sữa.

Trong đó một người hơi lớn tuổi nói: “Có, từ nơi này ngồi xe buýt số 11, đi đến phố Lâm Đạo phía tây thành phố, bên kia có một công xưởng làm tủ gỗ, không phải là cô đến chỗ đó phỏng vấn tuyển thợ chứ, tôi nghe nói hiệu quả và lợi ích của công xưởng hình như không được tốt lắm.”

Hiệu quả và lợi ích không được tốt lắm là đúng rồi.

Mắt hạnh của Nguyễn Dao sáng lấp lánh: “Tôi sẽ đi xem, cảm ơn anh đồng chí.”

Hai người rời khỏi khách sạn quốc doanh, thẳng đến xưởng làm tủ gỗ ở phía tây thành phố.

Dọc đường hỏi người khác, hai người Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu rốt cục đi tới trước cửa xưởng làm tủ gỗ.

Nguyễn Dao ngẩng đầu nhìn biển hiệu của xưởng tủ gỗ, chỉ thấy phía trên viết năm chữ “Xương tủ gỗ Đông Thăng”, toàn bộ công xưởng không lớn, hơn nữa công xưởng nhìn qua rất cũ nát hiển nhiên hiệu quả và lợi ích không tốt lắm.

Ôn Bảo Châu nuốt ngụm nước miếng: “Nguyễn Dao, nhìn dáng vẻ công xưởng này muốn sập tiệm rồi, ông ta có thể mua được chúng ta giỏ sao?”

Nguyễn Dao cong môi: “Có thể hay không phải hỏi mới biết được.”

Nói xong cô lấy ra cây bút trong túi quân đội đeo vai, viết một hàng chữ lên trên đó sau đó xé giấy xuống, lại đặt vào bên trong giỏ gà, sau đó đi về phía bác bảo vệ.

Trước đó bác bảo vệ đã nhìn thấy các cô, chỉ là bình thường công xưởng không có lãnh đạo nào tới, cho nên ông rất vui vẻ thoải mái mà tiếp tục đánh giấc.

Nguyễn Dao đi đến, lớn tiếng nói: “Xin chào bác, con là chủ nhiệm xưởng thủ công mỹ nghệ đồ đan bằng liễu Đào Nguyên, đây là hàng mẫu mà xưởng trưởng của chúng con bảo mang tới đây ạ.”

Bác bảo vệ nghe nói như thế, lúc này mới mở to mắt: “Gì, mẫu này là muốn đưa cho ai?”

Nguyễn Dao cười nói: “Cho xưởng trưởng của các bác, làm phiền bác đi giúp một chuyến, hoặc là đưa tụi con đi vào cũng được.”

Bác bảo vệ cảm thấy con bé này cười rộ lên hai mắt cong cong, giống như trăng non, khiến cho người khác nhìn rất dễ chịu, hơn nữa kiểu dáng của mẫu này trong có vẻ như rất đắt, rất tinh xảo, ông cũng không dám chậm trễ.

“Vậy con chờ đó, bác mang mẫu vào giúp con.”

Nguyễn Dao cười nói: “Cám ơn bác.”

Bác bảo vệ xua xua tay, cầm hai cái giỏ gà và cái sọt đi tới văn phòng xưởng trưởng.

Ôn Bảo Châu nhìn thấy một loạt thao tác của Nguyễn Dao, không khỏi chấn kinh đến há hốc miệng: “Nguyễn Dao, không phải cô vừa mới nói dối à? Đợi lát nữa xưởng trưởng có thể giận cô không?”

Vẻ mặt Nguyễn Dao bình tĩnh thong dong: “Nói dối thiện ý không tính là nói dối, cô bé bình tĩnh nào.”

Ôn Bảo Châu quả thực bái phục sát đất.

Đoạn đường tới đây, cô ấy nhìn Nguyễn Dao bình tĩnh xử lý các loại vấn đề, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, so với cô ấy, mình giống như một phế vật QWQ.

Một lát sau, bác bảo vệ đi ra, phía sau còn một người đàn ông trung niên đi theo.

Người đàn ông nhìn khoảng bốn mươi tuổi, có quả đầu trọc Địa Trung Hải gần giống với của quản lý Ngô, càng thần kỳ hơn chính là, dáng vẻ của ông ấy lại có vài phần khá giống với quản lý Ngô, chỉ là trông ông ấy trung hậu hơn rất nhiều.

Đừng nhìn bác bảo vệ lớn tuổi, nhưng đi đứng lại rất tốt, ông dẫn đầu chạy tới nói: “Nữ đồng chí, xưởng trưởng Ngô tụi bác tự mình đi ra gặp con.”

Họ Ngô?

Chẳng lẽ là người một nhà với quản lý Ngô cửa hàng bách hóa chứ?

Xưởng trưởng Ngô đi tới cửa, đánh giá Nguyễn Dao một chút: “Xin chào nữ đồng chí, tôi là xưởng trưởng của xưởng tủ gỗ Đông Thăng, tôi họ Ngô, không biết nữ đồng chí là người của công xưởng nào?”

Nguyễn Dao: “Tôi là chủ nhiệm công nghệ đồ đan bằng liễu Đào Nguyễn của công xã Thiết Nhân, lần này là chúng tôi thay mặt công xã đi ra ngoài tìm người hợp tác, tôi tên là Nguyễn Dao, Nguyễn trong lỗ tai nguyên, Dao trong dân tộc Dao, đây là đồng chí Ôn - đồng nghiệp của tôi.”

Tuy rằng xưởng thủ công mỹ nghệ đồ đan bằng liễu Đào Nguyên còn chưa thành lập, nhưng đã nhận được đơn, vừa trở về liền có thể thành lập, về phần chủ nhiệm, cũng không tính là cô nói dối, cô là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ Nữ, chỉ là cô giấu đi mấy chữ Liên Đoàn Phụ Nữ mà thôi, thế thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận