Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 346. Người! Yêu! Tôi! 1

Chương 346. Người! Yêu! Tôi! 1


Không ngờ này tên nhóc này đã lập tức chạy đến đích trước anh, anh và Nguyễn Dao còn chưa xác định quan hệ cậu đã xác định, đây không phải là đánh vào mặt anh sao?

Lâu Tuấn Lỗi nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ: "Hai ba bức thư còn không đủ nữa sao? Bức thư thứ hai tôi đã tỏ tình với cô ấy, hỏi cô ấy có đồng ý làm người yêu tôi không, cô ấy hồi âm nói đồng ý, không phải mọi người đều như vậy sao? Chẳng lẽ còn muốn theo đuổi nửa năm một năm mới xác định quan hệ sao? Đây không phải là đùa nghịch lưu manh à?"

Tần Lãng có cảm giác tim bị đâm một dao: "..."

"Ha ha ha..."

Nguyễn Dao thật sự không nhịn được mà bật cười.

Tần Lãng nghe được tiếng cười thì quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương, trong mắt đều là sự uất ức.

Nguyễn Dao càng không ngừng cười được.

Lâu Tuấn Lỗi ngơ ngác nhìn Tần Lãng rồi lại chuyển qua nhìn Nguyễn Dao: "Đồng chí Nguyễn, chị đang cười gì vậy?"

Nguyễn Dao lau nước mắt ở khóe mắt đi, cuối cùng vẫn che giấu cho Tần Lãng: "Không có gì, chị đang vui mừng cho em vào Bảo Châu, chị không ngờ hai người lại ở bên nhau, chúc mừng hai người!"

Mặc dù rất bất ngờ nhưng Lâu Tuấn Lỗi cũng không tệ, tính cách Ôn Bảo Châu đơn thuần, ở với cậu cũng rất xứng đôi.

Mặt Lâu Tuấn Lỗi ửng hồng: "Em cũng không ngờ đồng chí Ôn lại đồng ý yêu đương với em, nói đến đây thì phải cảm ơn Lãng, nếu không có anh ấy cổ vũ em thì nhất định em không dám viết thư cho đồng chí Ôn."

Tần Lãng: "..."

Đây không phải khoe khoang thì thế nào mới được gọi là khoe khoang?

Nguyễn Dao nhìn dáng vẻ chanh chua của Tần Lãng thì lại không nhịn được mà cười.

Lâu Tuấn Lỗi ở chỗ này ngây người một lúc lâu rồi mới đi, lúc đi ra cậu hiên ngang ngẩng đầu ưỡn ngực, nếu sau lưng có đuôi chắc chắn lúc này cũng đã vẫy thành hình xoắn ốc rồi.

Sau khi Lâu Tuấn Lỗi đi, Tần Lãng yên lặng cuốc xong cỏ trong sân, sau đó tưới nước cho toàn bộ rau quả rồi yên lặng đến phòng bếp nấu cơm, trong khoảng thời gian này chưa hề nói một câu.

Về phần sắc mặt, không khó coi, không bày sắc mặt cho cô nhìn nhưng cũng không thấy cười.

Tần Lãng làm một đĩa khoai tây sợi chua cay và một đĩa thịt xào rau xanh đơn giản, anh bê đồ lên nói: "Ăn cơm đi."

Nói rồi anh cầm lấy đũa yên lặng ăn cơm.

Bình thường khi hai người ở cùng một chỗ với nhau, mặc dù anh không nói nhiều nhưng ánh mắt quyến rũ người khác, giống như một cái túi hình người biết đi vậy, đi đến chỗ nào là cợt nhả chỗ đó, nhưng lúc này túi hình người lại không cợt nhả, Nguyễn Dao có chút không quen.

Cô gắp một đũa khoai tây sợi bỏ vào miệng, sợi khoai tây rất thơm, chua cay vừa miệng, hơn nữa lại giòn, rất có trình độ.

Cô khích lệ nói: "Anh làm khoai tây sợi càng ngày càng ngon, nếu sau này anh không làm kỹ sư nữa có thể làm đầu bếp đó."

Tần Lãng "ừ" một tiếng: "Em thích thì ăn nhiều một chút."

Giống như đấm một quyền vào bông vậy, cảm giác này khiến Nguyễn Dao có chút không quen: "Anh đang tức giận sao?"

Tần Lãng hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có."

Nguyễn Dao lại cảm thấy anh đang nói dối: "Anh đang tức giận, vì em mãi không chuyển anh lên chính thức mà kỹ sư Lâu chỉ cần hai lá thư đã có người yêu nên anh không vui."

Đáy mắt Tần Lãng hiện lên sự thú vị, môi mỏng hơi nâng lên: "Hóa ra bị em phát hiện rồi."

Nguyễn Dao tỏ vẻ "em biết hết", đồng thời cảm thấy có chút chột dạ: "Đàn ông không thể nhỏ mọn như vậy được, em chỉ để anh theo đuổi em lâu một chút thôi, cũng đâu có nói không cho anh lên chính thức đâu?"

Nói rồi cô gắp cho Tần Lãng một đũa khoai tây sợi chua cay.

Tần Lãng nhíu mày: "Dùng đồ anh làm để dỗ anh?"

Nguyễn Dao cũng lập tức cảm thấy mình không có chút thành ý nào, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy, hay là em làm cho anh một cái bánh ngọt táo đỏ bỏ nhiều đường?"

Tần Lãng thích ăn ngọt nên mỗi khi Nguyễn Dao làm đồ ngọt cho anh sẽ bỏ nhiều đường.

Đã từ lâu rồi không có ai dỗ anh như vậy, mặt Tần Lãng giãn ra: "Anh có thể thay bằng yêu cầu của mình được không?"

Nguyễn Dao cho rằng anh muốn ăn cái khác nên không chút suy nghĩ gật đầu: "Có thể."

Khóe miệng Tần Lãng càng nâng cao, đôi mắt đào hoa nhìn cô chăm chú, vừa quyến rũ vừa mập mờ: "Là chính em đồng ý đấy, lát nữa không thể đổi ý."

Còi báo động trong lòng Nguyễn Dao kêu ầm ĩ, cô cảm thấy mình đồng ý quá nhanh rồi: "Anh cũng không thể yêu cầu chuyển lên chính thức được!"

Cô không cho Tần Lãng lên chính thức, ngoài việc muốn xem anh chân thành đến đâu và cảm giác được theo đuổi ra, thật ra còn một nguyên nhân nữa, đó chính là cô lo rằng sau khi đồng ý, Tần Lãng sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, anh sẽ cầu hôn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận