Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 223. Nhưng tôi không muốn xa cô 6

Chương 223. Nhưng tôi không muốn xa cô 6


Tiếp theo Nguyễn Dao lại đến nói một tiếng với chủ nhiệm Hồ, sau đó mới đến nhà xưởng bên kia.

Khi các công nhân nữ nhìn thấy Nguyễn Dao trở về, trên mặt họ tràn đầy sự vui sướng không thể che giấu.

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, cô về rồi, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cô!"

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, hôm đó tòa soạn báo đến đây phỏng vấn chúng tôi, chúng tôi đều ăn ngay nói thật, tôi nghe nói hai mẹ con nhà họ Trương kia đã bị bắt đi rồi."

"Bị bắt là đáng lắm, ai bảo bọn họ kiêu ngạo như vậy!"

Đám người Ôn Bảo Châu cũng xông đến: "Nguyễn Dao, cô không sao chứ?"

"Mấy ngày nay chúng tôi đều để ý coi báo, nếu cô không trở lại, tôi cũng định sẽ đến thị trấn tìm cô."

Nhìn những gương mặt quen thuộc, trong lòng Nguyễn Dao trào dâng tình cảm ấm áp: "Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi đều ổn cả, bắt đầu sản xuất sản phẩm chưa? Làm được bao nhiêu rồi?"

Nói đến công việc, mọi người đều lập tức trở nên nghiêm túc.

"Dựa theo kế hoạch cô đưa ra, việc huấn luyện được tiếp tục sau khi cô rời đi hai ngày, hai mươi chín thợ cả thành công ra nghề, từ hôm qua bắt đầu đi vào giai đoạn sản xuất, ngày hôm qua sản xuất được tổng cộng một trăm mâm trái cây và một trăm hộp đựng.” Ôn Bảo Châu nghiêm túc báo cáo, khi nói đến phần sau thì vẻ mặt có phần ngượng ngùng: “Vì hôm qua là lần đầu tiên chính thức đưa vào sản xuất, nên tôi để mọi người làm theo cách đơn giản nhất.”

Mâm trái cây và hộp đựng cách làm thì đơn giản, hơn nữa giá cả cũng rất rẻ, nếu làm hỏng, tổn thất giá cả cũng ít hơn.

Chẳng qua cô lo rằng Nguyễn Dao sẽ vì vậy mà cảm thấy lá gan cô quá nhỏ, nên trong lòng có phần không yên.

Nguyễn Dao gật đầu: "Cô suy nghĩ chu đáo lắm, đưa tôi đi xem thành phẩm đi."

Ôn Bảo Châu thấy cô không phê bình mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng đưa cô đến kho hàng xem sản phẩm đã được sản xuất.

Sản phẩm đã sản xuất được xếp chồng lên nhau, sắp xếp ngay ngắn thành một hàng, để phòng ngừa ẩm ướt hoặc bỗng nhiên có mưa to, trên mặt đất còn lót tấm ván gỗ.

Nguyễn Dao cầm lấy một mâm trái cây, ngón tay vuốt ve qua mặt ngoài, có cảm giác trơn bóng, đan cũng rất cẩn thận, nhìn không thấy có chỗ lồi lõm hay khe hở khác thường nào.

"Làm tốt lắm, hôm nay sản xuất cái gì?"

Ôn Bảo Châu: "Hôm nay sản xuất hộp kiểu nhỏ nhất, kế hoạch là năm trăm cái."

Kỹ thuật làm hộp cũng không khó, như đan cái rổ này mới khó.

Nguyễn Dao khen ngợi: "Cô quản lý rất tốt, nếu tôi giới thiệu cô làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất Tây Câu với chủ nhiệm Hồ, cô có đồng ý không?"

Ôn Bảo Châu sửng sốt: "Giới thiệu tôi?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Sau này tôi muốn chuyên tâm phụ trách việc của nhà xưởng, không thể chú ý công việc của Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất Tây Câu được nữa, lần này tôi giao nhiệm vụ cho cô, là để thử thách năng lực của cô, nếu cô đồng ý, hai ngày nữa tôi sẽ nói với chủ nhiệm Hồ. "

Cô còn tưởng rằng Ôn Bảo Châu sẽ đồng ý, không ngờ cô ấy lại trở nên rối rắm: "Nhưng tôi không muốn xa cô…"

Nguyễn Dao: ??

Ôn Bảo Châu nói tiếp: "Tuy việc làm chủ nhiệm của Liên đoàn Phụ nữ sẽ rất oai phong, nếu người nhà tôi mà biết chắc chắn bọn họ sẽ vui mừng không thôi, nhưng so với việc làm chủ nhiệm của Liên đoàn Phụ nữ, tôi càng muốn ở bên cạnh cô hơn."

Kể từ khi rời khỏi thủ đô, cô vẫn luôn ở bên cạnh Nguyễn Dao, trong lòng cô, Nguyễn Dao không chỉ là bạn tốt của cô, mà còn là người thân của cô.

Hơn nữa đi theo Nguyễn Dao, cô càng có thể học được nhiều thứ hơn, nên so với việc làm chủ nhiệm của Liên đoàn Phụ nữ, cô thà đến nhà xưởng làm công nhân.

Nguyễn Dao: "Cô hãy suy nghĩ thật kỹ, mấy hôm nữa rồi cho tôi câu trả lời."

Nếu Ôn Bảo Châu không muốn làm chủ nhiệm của Liên đoàn Phụ nữ, vậy cô chỉ có thể suy xét lại lần nữa.

Ôn Bảo Châu gật đầu.

Nguyễn Dao vốn định hoàn thành việc sản xuất sản phẩm trong mười hai ngày, nhưng thực tế bọn họ chỉ dùng mười ngày, trừ lãng phí hai ba ngày để đào tạo lúc trước, thời gian sản xuất chỉ mất năm ngày.

Sau khi sản phẩm hoàn thành, Nguyễn Dao đạp xe đến trấn thượng để gọi điện thoại thông báo cho xưởng trưởng Ngô.

Xưởng trưởng Ngô không ngờ bọn họ có thể hoàn thành đơn đặt hàng trước thời hạn, vội vã đưa công nhân đến chuyển sản phẩm trong cùng ngày.

Ông ấy đích thân kiểm tra sản phẩm, gần như cái nào cũng kiểm tra hai lần, nhưng chất lượng sản phẩm của nhà xưởng rất tốt, người hay bắt bẻ như xưởng trưởng Ngô cũng không thể chỉ ra một tì vết nào.

Giám đốc Ngô sảng khoái trả nốt tám ngàn nhân dân tệ còn lại.

Mọi người lập tức còn vui hơn ăn Tết, cả đám đều hài lòng đến mức không khép miệng lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận