Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 197. Tôi không so đo với kẻ ngu 1

Chương 197. Tôi không so đo với kẻ ngu 1


Nghe được lời Khương Học Hải, trong đầu Tần Lãng lập tức thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, trắng như tuyết.

Khóe môi anh mấp máy, dừng lại mới nói: “Chưa có người yêu.”

Mày rậm của Khương Học Khải nhướng lên: “Thật sự không có sao? Nhưng mà chú nghe đồng chí Giang Xuân Hoa nói cậu mua mua một cái khăn choàng cổ nữ màu đỏ của Nga Xô – viết, nếu không có người yêu, thế khăn choàng cổ này cậu mua cho ai vậy?”

Dầu mỏ Thái Lợi tiếp giáp với Nga Xô – viết, bên kia thường xuyên có hàng hóa lưu thông tới đây, như quần áo, giày, găng tay gì đó, đều là hàng tốt, thật sự bán rất chạy ở căn cứ dầu mỏ.

Nhưng mà bình thường đều là nhóm người nhà của căn cứ dầu mỏ tới giành mua đồ, đột nhiên người đàn ông độc thân như Tần Lãng cũng chạy tới mua, cứ như là bên trong bầy gà đột nhiên lẫn vào một con sếu trắng, sao mà không làm người ta ngạc nhiên chứ?

Ký ức của Tần Lãng quay về đầu tuần.

Ngày đó người đàn ông trung niên bán hàng của Nga Xô Viết lại cầm một đống hàng tới cửa căn cứ bán, khi anh đi ngang qua nhìn thấy một chiếc khăn choàng cổ lông dê màu đỏ.

Chỉ liếc mắt một cái, theo bản năng anh cảm thấy chiếc khăn choàng cổ rất hợp với Nguyễn Dao.

Làn da cô trắng như tuyết, cổ thon dài tinh tế như thiên nga trắng, choàng khăn choàng cổ màu đỏ trên cổ cô khẳng định nhìn rất đẹp.

Lúc ấy đầu óc anh nóng lên, không ngờ lúc sau lại gặp người nhà những người khác.

Khương Học Hải thấy anh giật mình sửng sốt cả buổi không trả lời, ho khan một tiếng: “Vấn đề của chú rất khó trả lời sao? Nếu có người yêu thì phải nắm chắc, đàn ông có gia đình thì lòng mới có thể thật sự ổn định lại.”

Tần Lãng lấy lại tinh thần: “Khăn choàng cổ không phải mua cho người yêu, là mua cho bà ngoại của tôi.”

Khương Học Hải: “...”

Đây là coi ông ta là đồ ngu, là đồ ngu hay vẫn là đồ ngu?

Nghe vợ ông ta nói, khăn choàng cổ kia màu sắc đỏ tươi, kiểu dáng trẻ trung xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là chỉ cô gái trẻ tuổi mới có thể thích, bà ngoại anh - giáo sư Cố đều hơn sáu mươi tuổi, sao có thể choàng khăn choàng cổ đỏ tươi như vậy được?

Khương Học Hải đặt cái ly ở trên bàn: “Đàn ông đứng tuổi ba mươi, nếu cậu không có, chú đây giới thiệu cho cậu một người?”

Tần Lãng lui về sau một bước: “Tạm thời tôi chưa có nghĩ tới việc lập gia đình, phó sở trưởng giới thiệu người cho đồng chí khác thôi, nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi ra ngoài trước.”

Khương Học Hải nhìn dáng vẻ này của anh, không biết nên tức hay nên cười, bất đắc dĩ mà xua xua tay: “Đi thôi, đi thôi.”

Thời tiết Tataru sau khi vào thu bị hạ nhiệt rất nhiều, ban ngày còn đỡ, đến ban đêm, có thể khiến người khác lạnh đến phát run.

Tần Lãng vừa đi ra khỏi văn phòng, đã bị gió lạnh thổi đến run cầm cập.

Một người phụ nữ đã có chồng ở đằng trước đi tới, vẻ mặt cười ha hả: “Kỹ sư Lãng, chuyện lần trước nhờ cậu hỏi có tin tức gì không?”

Người tới chính là Giang Xuân Hoa.

Tần Lãng gật đầu: “Tôi đang định hôm nay nói với thím, đồng chí Nguyễn cô ấy nói ý tưởng tập tranh, thím có thể tùy tiện lấy dùng, không cần phải qua sự đồng ý của cô ấy.”

Nụ cười trên mặt Giang Xuân Hoa càng xán lạn: “Vậy thì thật sự cám ơn đồng chí Nguyễn, thím nhớ là vị đồng chí Nguyễn kia ở Taratu nhỉ, sau này có cơ hội thím nhất định phải đích thân cảm ơn cô ấy.”

Giang Xuân Hoa còn có chuyện muốn nói với chồng, nói vài câu với Tần Lãng rồi hai người đã nhanh tách ra.

Bà ta cười khanh khách mà đi vào văn phòng, từ trong túi lấy ra một phong thư: “Tiểu Anh viết thư cho chúng ta, nói năm sau xuân về nó liền đến căn cứ đoàn tụ với chúng ta.”

Bọn họ tổng cộng có một gái một trai, năm năm trước khi hội chiến của Taratu diễn ra, khi đó con gái mới học lớp mười, năm thứ hai thì phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, đương nhiên không chuyển được trường đến Tataru với bọn họ, thế là ở lại quê nhà bên kia.

Bởi vì chịu ảnh hưởng của chồng, chuyên ngành của con gái vừa lúc là học chuyên ngành dầu mỏ, hiện giờ sắp tốt nghiệp đại học, sang năm cô ấy đã có thể đến căn cứ dầu mỏ, cả nhà đoàn tụ.

Trách không được vẻ mặt Giang Xuân Hoa vui đến thế, dọc theo đường đi miệng cũng chưa khép lại được.

Nghe được lời nói của bà ta, Khương Học Hải kích động tiếp nhận thư, xem nội dung trong bức thư mà hốc mắt hơi ửng đỏ: “Thật sự là tốt quá, đến lúc đó cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”

Những năm này vì sự nghiệp dầu mỏ của tổ quốc, đã gần năm năm không gặp được con gái, cũng không thể về nhà phụng dưỡng cha mẹ, trong lòng bọn họ không phải không thấy hổ thẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận