Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 397. Người phụ nữ này, thật là thú vị 10

Chương 397. Người phụ nữ này, thật là thú vị 10


Cánh cửa “Kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, khuôn mặt âm lãnh của anh Thâm xuất hiện ở cửa, anh ta dặn dò đám đàn em trong bang phái: “Đêm nay hành động, nhất định phải nhìn chằm chằm nhà giam cho tao, có cái gì khác thường lập tức nói cho tao biết!”

Đám đàn em đồng loạt nói đã biết.

Nguyễn Dao nóng lòng như lửa đốt, dường như có hàng trăm con kiến đang cắn xé trái tim cô, đêm nay bọn người này sẽ đưa một đoàn người các cô vận chuyển ra ngoài Dương Thành, đến lúc đó cô muốn chạy trốn lại càng thêm khó khăn.

Đám người bí thư Trịnh chắc chắn phát hiện không tìm thấy cô, hẳn là cũng báo nguy, chỉ là không biết đồng chí công an có thể tìm được cô hay không?

Còn có Tần Lãng, anh đã đến Dương Thành chưa? Nếu biết không thấy cô, anh có khổ sở, sốt ruột không?

Vốn dĩ lần này quay về là vì cô muốn chuyển anh lên làm chính thức, hai người sẽ chính thức ở bên nhau, không nghĩ tới lại gặp phải tồi tệ này, chỉ sợ chuyến đi này, đời này hai người sẽ không có cơ hội gặp lại.

Ngày đó vì tự bảo vệ mình, cô đã dùng sắc đẹp và ngôn ngữ để mê hoặc Đinh Hạo Văn, chỉ là hai ngày tiếp theo cô đều không có cơ hội tiếp xúc với đối phương lần nữa, không biết gã có thể dựa theo lời cô nói ngăn chặn anh Thâm lại hay không?

Đang khi nôn nóng, rốt cuộc bóng đêm buông xuống.

“Bỏ các người này cho vào trong bao tải, động tác nhanh lên!”

Giọng của anh Thâm lại vang lên, âm trầm giống như truyền đến từ địa ngục.

Câu này nói xong, mấy người đàn ông cầm bao tải lớn trong tay đi vào, những cô gái kia đều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng bất đắc dĩ hai ngày nay không được ăn cái gì nên lúc này cả người nhũn ra, huống chi cả chân tay đều bị cột chặt, có muốn phản kháng cũng không có cách nào.

Nguyễn Dao trơ mắt nhìn một người đàn ông đi đến chỗ cô, anh ta kéo một phát túm tóc cô rồi định nhét vào cái bao tải trong tay, đúng lúc này chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!

Chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, ở ngoài cửa vang lên tiếng bình thủy tinh bị đập vỡ, ngay sau đó lại là một loạt tiếng vang.

“Thằng sáu, mày là tên phản bội! Uổng công một tay tao đề bạt mày, mày lại có thể ăn cây táo rào cây sung, động thủ với tao!”

“Anh Thâm, anh già rồi, lại sợ cái này sợ cái kia, cứ tiếp tục như vậy nữa, các anh em chỉ có thể đi theo anh uống gió Tây Bắc, nếu như anh không có biện pháp dẫn dắt anh em có cơm ngon rượu say, vậy thoái vị nhường cho người có tài có đức đi!”

“Chỉ cần bắt được thằng sáu, tao sẽ để người đó làm phó thủ lĩnh trong đoàn!”

Trán của anh Thâm bị bình rượu đập bị thương, sau eo lại bị thọc cho một dao, máu tươi chảy ra không ngừng như nước suối, anh ta muốn những người khác hỗ trợ bắt lấy Đinh Hạo Văn, chỉ đáng tiếc những người ở đây tất cả đều bị Đinh Hạo Văn xúi giục.

“Đám tụi bây…”

Anh Thâm còn chưa kịp nói hết lời, Đinh Hạo Văn đã nhào tới, đâm thật mạnh cây dao nhỏ trong tay vào trong lồng ngực anh Thâm, anh Thâm đau đớn giãy giụa vài cái sau đó không còn động tĩnh nào nữa.

Bên người anh Thâm chỉ có một thân tín, nhưng tên thân tín này đã bị người của Đinh Hạo Văn bắt lấy trước đó, gã cũng mất mạng tiếp sau đó.

Đinh Hạo Văn lấy chân đá đá thi thể anh Thâm, khóe miệng gã nhếch lên cười: “Thu dọn xác của bọn họ lại cho tao, lúc về lại tìm một chỗ để chôn, những người khác dựa theo kế hoạch chở đi, để cái người tên Nguyễn Dao lại.”

“Anh Văn, có phải chúng ta thật sự sắp có chị dâu không?”

“Cô gái họ Nguyễn kia lớn lên xinh đẹp, đầy sức sống, động lòng người, cũng chỉ có cô ta mới xứng đôi với anh Văn, nhưng mà trông dáng vẻ rất khó mà ăn.”

“Dù phụ nữ có khó ăn đi nữa chỉ cần ăn cô ta là được, nếu như còn không phục, nếu làm một lần không được vậy thì làm thêm vài lần!”

Những loại lời nói mang tính làm nhục như thế này vang lên bên tai không dứt, Đinh Hạo Văn còn cười ha ha với đám người trong bang.

Nguyễn Dao nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười, lông mày cô nhíu chặt.

Rất nhanh sau đó hai mẹ con Vương Phân và Nguyễn Thanh Thanh cùng với toàn bộ các cô gái khác đã bị bỏ vào trong bao tải chữ nhật khiêng đi rồi, thi thể cũng đã bị kéo đưa ra ngoài, trong phòng này cũng chỉ còn lại Đinh Hạo Văn với hai tay dính đầy máu tươi và Nguyễn Dao đang bị trói.

Đinh Hạo Văn cũng không có định đi rửa tay, anh ta đi vào trong phòng, trực tiếp bôi máu trên tay mình lên trên mặt Nguyễn Dao, cũng lấy mảnh vải nhét trong miệng cô ra: “Đồng chí Nguyễn, em xem, tôi đã dựa theo lời em nói xử lý anh Thâm, em có thấy vui cho tôi không?”

Mùi máu tươi xộc vào mũi, Nguyễn Dao không kiềm chế được hơi rùng mình: “Anh Văn quả nhiên can đảm hơn người, thật sự là một anh hùng đội trời đạp đất, tôi thực sự vui thay cho anh Văn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận