Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 347. Người! Yêu! Tôi! 2

Chương 347. Người! Yêu! Tôi! 2


Công xưởng mới xây xong, ngay cả một đơn đặt hàng còn chưa có, tạm thời cô không có suy nghĩ muốn kết hôn.

Hơn nữa thời đại này vẫn chưa có biện pháp tránh thai, vừa kết hôn đã lập tức mang thai sinh con, cô cảm thấy mình vẫn còn là con nít, cho nên muốn trì hoãn một chút.

Đôi mắt đào hoa của Tần Lãng vẫn quyến rũ như cũ: "Không phải chuyển lên chính thức."

Nguyễn Dao: "Vậy là cái gì?"

Đôi môi đỏ ửng của Tần Lãng cong lên: "Cơm nước xong xuôi em hôn anh một cái, giống như đêm hôm đó, em ôm lấy cổ anh hôn anh."

Nhớ đến dáng vẻ cô ôm lấy cổ rồi hôn mình, hầu kết của anh đột nhiên khẽ di chuyển, đôi mắt chăm chú nhìn vào đôi môi phấn hồng sáng bóng của cô.

Mặt Nguyễn Dao lập tức đỏ như máu, dưới ánh đèn hai gò má giống như được đánh phấn, mềm mại mê người, càng khiến người khác say mê hơn.

Nhịp tim của cô bị Tần Lãng làm cho đập như sấm: "Anh nói bậy bạ gì vậy, em hôn anh lúc nào? Huống hồ anh còn chưa chuyển lên chính thức, sao có thể luôn nghĩ đến mấy chuyện đùa nghịch lưu manh như vậy chứ?"

Tần Lãng gật đầu, dáng vẻ rất nghe lời, lập tức nói lại: "Vậy để anh hôn em?"

"..."

Suýt chút nữa Nguyễn Dao bị sặc nước bọt mà chết: "Anh hôn em khác gì với em hôn anh chứ?"

Tần Lãng cười giống như yêu nghiệt: "Sao lại không khác chứ, một cái là em chủ động, một cái là anh chủ động, nếu em ngại thì để anh chủ động cũng được."

"..."

Ngại ngùng cái rắm!

Nguyễn Dao cảm thấy anh cố ý đang "cãi chày cãi cối", đây là việc ai chủ động sao?

Mặc kệ là ai chủ động, đều là trêu đùa lưu manh!

Nhưng nhớ đến chuyện mình ba bốn lần đùa nghịch lưu manh với người ta, cô lập tức không thể cây ngay không sợ chết đứng nổi.

Không khí yên lặng một lúc.

Tần Lãng lại một lần nữa lên tiếng: "Em không nói gì thì anh sẽ xem như em đồng ý."

Nguyễn Dao không nhịn được mà nói tục: "Đồng ý cái quần què, đây là hành động đùa nghịch lưu manh, chẳng lẽ anh muốn làm lưu manh sao?"

Tần Lãng cười khẽ một tiếng, âm thanh trầm thấp êm tai, lại giống như mang theo một cái móc nhỏ có thể câu trái tim người khác đi mất: "Dao Dao đúng là người hiểu anh nhất. Không sai, anh đúng là muốn làm lưu manh."

"..."

Người mặt dày vô địch thiên hạ, đối mặt với người không cần mặt mũi như Tần Lãng, Nguyễn Dao hoàn toàn bó tay.

Lúc sau Tần Lãng thả bát đũa trong tay xuống, anh ngồi lùi vào người cô, cánh tay của hai người kề sát vào nhau.

Nhiệt độ cánh tay anh truyền đến khiến toàn thân Nguyễn Dao run lên, cô cau mày hỏi anh: "Sao anh lại ngồi đây?"

Tần Lãng trả lời rõng rạc đàng hoàng: "Ngồi ở đây thuận tiện cho anh đùa nghịch lưu manh hơn."

"..."

Nguyễn Dao ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: "Da mặt của anh đâu rồi?"

Tần Lãng nhún vai, da mặt dày như tường thành: "Anh không cần mặt mũi."

"..."

Nguyễn Dao sắp nghẹn muốn chết rồi, cô còn chưa kịp nói gì mặt Tần Lãng đã từ từ lại gần.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ngày càng rõ hơn trước mắt, đôi môi ửng đỏ sắp chạm đến cô, Nguyễn Dao không ngờ anh lại thật sự muốn đùa nghịch lưu manh, cô vội vàng đưa một tay lên bịt miệng anh lại.

"Không thể hôn, muốn hôn cũng chỉ có thể chờ đến khi chuyển thành chính thức mới được."

Tay to của Tần Lãng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, anh khẽ vuốt ve tay cô: "Anh cảm thấy đây là kế hoãn binh của em, thật ra em không muốn chuyển anh lên làm chính thức đúng không?"

"Ai bảo? Em dự định chuyển anh lên chính thức vào sinh nhật anh, em muốn tạo cho anh một sự ngạc nhiên."

Nguyễn Dao cảm thấy mình bị oan uổng, không chút nghĩ ngợi đã nói kế hoạch của mình ra.

Tần Lãng véo véo bàn tay nhỏ của cô sau đó mới buông ra, ngồi thẳng người lại: "Hóa ra Dao Dao muốn đợi đến sinh nhật của anh để chuyển anh làm chính thức, còn có mấy tháng nữa, được, vậy anh chờ một chút."

"Còn nữa, lát nữa anh muốn ăn bánh trứng gà, nhớ bỏ nhiều đường."

"..."

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh gắp thức ăn của anh, Nguyễn Dao cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Khóe miệng Tần Lãng nâng lên.

Vốn dĩ anh không tức giận mà là suy nghĩ nên làm thế nào để cô chuyển mình lên chính thức, không ngờ cô lại cho rằng anh giận, anh cũng thuận thế nhận, không ngờ cuối cùng cũng hỏi được ngày mình có thể chuyển lên làm chính thức.

Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

À đúng rồi, còn có bánh trứng gà Nguyễn Dao tự mình làm nữa.

Bánh trứng gà tối qua không ăn hết, buổi sáng hấp lại vẫn có thể ăn được.

Tần Lãng ăn cùng với ba bát cháo hoa mới dừng lại, trên đường đi làm luôn mang theo nụ cười vui vẻ.

Mọi người thấy dáng vẻ tươi cười của anh thì lập tức cảm thấy anh hoàn toàn khác trước.

Trước kia Tần Lãng hờ hững xa cách khiến người khác không dễ lại gần, dù trên mặt có cười đi chăng nữa cũng không có ý cười ở trong mắt, nhưng từ khi quen với Nguyễn Dao, khí chất của Tần Lãng đã hoàn toàn thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận