Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 219. Nhưng tôi không muốn xa cô 2

Chương 219. Nhưng tôi không muốn xa cô 2


Tin tức này đã khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

Hai chị gái và anh rể khác của bí thư Tiểu Trương đã vội vã chạy tới nhà họ Trương để hỏi đầu đuôi sự việc.

"Ông nội, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao trên báo lại nói mẹ và chị cả của cháu đi ép hôn một thanh niên trí thức của đội sản xuất?"

"Còn có cha và anh rể của cháu cũng bị bắt đi rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ông cụ Trương vẻ mặt u ám ngồi trên sô pha, đôi môi mỏng mím chặt.

Bí thư Tiểu Trương, giờ đã không phải là bí thư nữa rồi, Trương Tu Vĩ ngồi đối diện ông cụ Trương, nét mặt mờ mịt và thất thần.

Làm thế nào mà chuyện lại trở nên hỗn loạn như thế này?

Rõ ràng cậu chỉ muốn kết hôn với thanh niên trí thức Nguyễn mà thôi, cũng không có cưỡng bức phụ nữ.

Trương Tu Vĩ nghĩ đến mức muốn nổ đầu, cha mẹ, chị cả và anh rể cậu đều đã bị các bộ phận liên quan bắt đi để điều tra, bây giờ nên làm gì đây?

Chị hai: "Ông nội, ông nói gì đi, chúng ta hãy nhanh chóng tìm người đưa cha mẹ cháu ra đi."

Chị ba: "Đúng vậy, đưa người ra được càng sớm càng tốt, hơn nữa đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao chú hai và chú ba còn chưa đến đây?"

Cây đổ bầy khỉ tan, chẳng còn tình người.*

*Cây đổ bầy khỉ tan: Nguyên gốc là 树倒猕猴散 (Thụ đổ Mi hầu tán/thụ đổ hồ tôn tán) – một câu thành ngữ Trung. Hồ tôn là loại khỉ lông dày, hay còn gọi là khỉ Ma-các, một giống khỉ ở miền Bắc Trung Quốc. Xuất xứ: Tống Tào Vịnh dựa vào Tần Cối, làm quan tới thị lang, vinh quang một thời…Vịnh uy hiếp đủ kiểu, Đức Tư vẫn bất khuất. Đến khi Tần Cối chết, Đức Tư sai người gửi thư đến Tần Vịnh, mở thư ra, bên trong viết “Cây đổ bầy khỉ tan” – ý chỉ cây đổ rồi, khỉ ở trên cây liền chạy đi hết. (Theo zhidao.baidu)

Ông Trương nghe vậy, nhìn hai chị em một cái, cuối cùng nói: "Các cháu không cần đi tìm người, cũng đừng trách chú hai và chú ba, là ông bảo bọn họ không cần đến."

Hai chị em đồng thanh hỏi: "Tại sao ạ?"

Nét mặt ông Trương như bị mất tinh thần, trong phút chốc dường như đã già đi mấy tuổi: "Là tỉnh ủy và cục thành phố đồng thời cho người điều tra."

Tỉnh ủy!

Cục thành phố!

Những lời này vừa nói ra, toàn bộ nhà họ Trương đều yên lặng đến đáng sợ.

Sao có thể chứ, làm sao mà tỉnh ủy và cục thành phố lại ra mặt quan tâm đến chút chuyện nhỏ này?

Tất cả mọi người đều kinh hoàng đến mức không nói nên lời, mở to mắt nhìn ông Trương.

Ông cụ Trương không lên tiếng nữa, nhớ tới những lời của lão lãnh đạo nói lúc ban ngày khi đi tìm đối phương: "Trương Hiếu à, khi trước tôi đã nhắc nhở ông rồi, bảo nhà họ Trương các người phải cẩn thận, càng có địa vị cao thì càng không được phép làm xằng bậy, nhưng ông lại coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai, lần này tỉnh ủy và cục thành phố cùng tham gia điều tra, tôi cũng không giúp được ông, ông về đi, gieo nhân nào gặt quả đó, ông tự giải quyết đi. "

Còn có một người thân thích khác len lén gửi lời tới ông: "Lần này tỉnh ủy và cục thành phố đồng thời ra mặt, ai còn dám bảo đảm cho các người? Chỉ cần trước đây các người không làm chuyện gì bẩn thỉu, không sớm thì muộn người cũng sẽ được thả ra."

Ngụ ý là, nếu đã làm, vậy chỉ có thể chờ chết.

Sau khi chị hai và chị ba biết được nguyên nhân và hậu quả của sự tình thì không khỏi oán trách.

"Chị cả cũng thật là, muốn chúng ta khi làm dâu nhà họ Trương thì phải khiêm nhường, bây giờ cũng không biết có làm ảnh hưởng đến chúng ta không."

"Từ sau khi ngành đường sắt trở thành ngành trọng điểm, chị cả chỉ nóng lòng muốn đi đường ngang, bây giờ lại làm hại cha mẹ, ông nội, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Trong lòng ông cụ Trương cũng oán giận con dâu và cháu gái đã làm mọi chuyện thành như vậy, biết rõ nữ thanh niên trí thức đó có liên quan đến nhà họ Cố, sao lại không biết lễ độ một chút?

Ông ngẩng đầu nhìn cháu trai: "Tu Vĩ, cha mẹ, chị cả và anh rể của cháu là vì cháu nên mới bị bắt, bây giờ chỉ có cháu là có thể cứu được bọn họ."

Trương Tu Vĩ phục hồi tinh thần lại, đáy mắt tràn đầy sự mờ mịt: "Cháu?"

Ông cụ Trương nhìn bộ dáng mờ mịt của cậu, thở dài trong lòng: "Chuyện này là do thanh niên trí thức họ Nguyễn kia mà nên, chỉ cần cô ấy chịu sửa lại, sự tình hẳn là còn có thể cứu vãn."

Những người khác liên tục phụ họa: "Đúng vậy, em đi tìm nữ thanh niên trí thức ấy đi, chỉ cần cô ấy chịu buông tha cho nhà họ Trương chúng ta, cô ấy muốn gì cũng được."

Trương Tu Vĩ lúng ta lúng túng gật đầu: "Được, cháu đi tìm cô ấy ngay."

Chỉ là việc này của cậu đã định sẵn là công dã tràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận