Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 267. Đàn ông chó 5

Chương 267. Đàn ông chó 5


Thư ký Chu cười, vết thương trên mặt bị kéo ra có chút dữ tợn: “Bốn ngày trước công xã bị cháy, toàn bộ sổ sách đều bị đốt trụi, đây chính là chứng cứ mà đồng chí Nguyễn nói sao?

Đốt trụi?

Còn là bị đốt trụi bốn ngày trước, nhưng Tần Lãng đến thăm cô hai lần, không lần nào nhắc đến chuyện này cả.

Thế là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Ngay lúc này, tia sáng từ cửa bị chắn lại, một giọng trầm ổn vang lên: “Sổ sách ở chỗ này của tôi.”

Mọi người nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Tần Lãng đứng ở cửa, thân hình cao lớn chặn lại ánh sáng từ ngoài cửa.

Thư ký Chu nghe vậy, sắc mặt tái nhợt như giấy: “Tại sao sổ sách lại ở trong tay anh?”

Tần Lãng không để ý đến anh ta, đi tới, giao hết tất cả số sách và tài liệu liên quan cho cục trưởng Dương.

“Cục trưởng Dương, đây là sổ sách của công xưởng thủ công mỹ nghệ Đào Nguyên, trước khi đồng chí Nguyễn được mời đến cục công an điều tra, buổi tối hôm đó tôi đã để cho đồng chí ở công xã cất sổ sách đi, nhắc tới cũng đúng dịp, ngay buổi tối vừa cất xong sổ sách, công xã liền bị hỏa hoạn, phòng làm việc bị cháy có hai phòng, trong đó vừa khéo một phòng chính là phòng làm việc của đồng chí Nguyễn.”

Lời này vừa nói ra, phòng thẩm vấn yên tĩnh như gà.

Trán thư ký Chu xuất hiện mồ hôi lạnh, hai tay run rẩy lợi hại.

Bình tĩnh, dù thế nào cũng phải bình tĩnh.

Ai ngờ một giây sau giọng nói của Tần Lãng giống như diêm vương truyền đến: “Cục trưởng Dương, tôi muốn tố cáo thư ký Chu, Chu Gia Tường, tố cáo anh ta chèn ép nhân dân, có tác phong chủ nghĩa tư bản.”

Anh vừa nói vừa cầm những sổ sách khác ra từ trong túi: “Đây là sổ sách của công xưởng đồ thủ công mỹ nghệ đan bằng liễu Đào Mộc, đây là bản thỏa thuận ký kết của thư ký Chu và trưởng xưởng Diêu, trong thỏa thuận có nói tỷ lệ chia lợi nhuận của anh ta và trưởng xưởng Diêu, còn có giao hẹn về trách nhiệm của hai người, đây là vật chứng, nhân chứng tôi cũng có.”

Thư ký Chu đặt mông ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt tái nhợt, cặp mắt không có tiêu cự.

Anh ta chết chắc rồi!

Anh ta xong đời rồi!

Ông trời muốn anh ta chết!

Tần Lãng liếc nhìn vẻ mặt của thư ký Chu, mỉm cười lạnh lùng.

Lúc đầu anh chỉ dựa theo lời đề nghị của Nguyễn Dao đi điều tra công xưởng sản xuất hàng nhái, nhưng không ngờ đến, lại để cho anh điều tra ra được thư ký Chu và trưởng xưởng Diêu lại là bà con xa, mặc dù hai người này không thường qua lại, nhưng cuối năm ngoái thư ký Chu và trưởng xưởng Diêu có gặp nhau một lần.

Hàng nhái của công xưởng Đào Mộc bắt chước hàng của công xã Thiết Nhân, có giả cá cực thấp, nhưng đại bộ phần tiền đó lại không vào túi của xã viên, mà bị trưởng xưởng Diêu và thư ký Chu cầm.

Tự thư ký Chu làm ra tác phong chủ nghĩa tư bản, nhưng quay đầu lại thì làm kẻ gian đi bắt kẻ gian, anh ta thật lợi hại!

Trong nháy mắt vật chứng mà Tần Lãng mang đến đã thay đổi cục diện, đồng chí công an kiểm tra sổ sách, sau khi kiểm tra xong, đã thả Nguyễn Dao ra.

Mà thư ký Chu bị nhốt lại, chờ đợi bước điều tra tiếp theo.

Chẳng qua lần này nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, lần này anh ta mọc cánh cũng khó thoát.

Hai người đi ra từ cục công an, ánh mắt trời ấm áp chiếu trên người anh.

Nhìn qua bộ dạng anh có chút tiều tụy, vàng mắt xanh đen một mảnh, có thể nhìn thấy đám râu mới mọc dưới cằm, dù là đẹp trai thế nào cũng không thể chịu nổi khi thức đêm.

Chẳng qua đây là thức đêm vì cô, mặc dù mấy ngày nay cô bị giam nhưng nên ăn thì ăn nên uống thì uống, trừ không được tự do, thân thể cũng không chịu tội.

Trái lại là anh, vất vả khắp nơi tìm chứng cứ, tàn phá mấy phần sự đẹp trai này. Vào giờ phút này, anh đứng bên cạnh sư tử bằng đá, nhưng cô lại cảm thấy anh rất đẹp trai.

Tần Lãng híp đôi mắt đào hoa: “Làm gì nhìn tôi như vậy, rất cảm động?”

Nguyễn Dao gật đầu: “Đúng là rất cảm động, cảm ơn anh.”

Lần này nếu không có anh, nói không chừng cô sẽ không được thả ra nhanh như vậy.

Tần Lãng dừng bước, nghiêng người về phía cô, trên mặt đất bóng dáng của hai người chồng lên nhau.

Nguyễn Dao không ngờ đến anh lại lớn gan như vậy, đây chính là bên ngoài đó, sao anh lại đến gần như vậy chứ?

Mắt thấy khuôn mặt của anh phóng đại từng chút một ở trước mặt, tim cô đập như sấm, cảm giác một giây sau trái tim có thể nhảy ra khỏi cổ họng.

Anh anh anh, không phải là anh muốn hôn cô ở ngoài đường chứ?

Tần Lãng lại gần, giọng nói lười nhác: “Tôi cảm thấy cô...”

Lỗ tai và mặt Nguyễn Dao đều đỏ như muốn cháy: “Cảm thấy tôi, cái gì?”

Tần Lãng nở một nụ cười lười biếng: “Tôi cảm thấy cô nên về gội đầu đi.”

Nguyễn Dao: “...”

Đã từng gặp đàn ông chó, nhưng chưa từng gặp tên đàn ông chó đến như vậy!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận